30 năm lịch sử chứng kiến: "Chuyển Pháp Luân" là chiếc thang lên trời Thần ban

Vào tháng 12 năm 1994, 30 năm trước, "Chuyển Pháp Luân" – cuốn sách quan trọng hướng dẫn tu luyện Pháp Luân Công – đã được Nhà xuất bản Phát thanh Truyền hình Trung Quốc (trực thuộc Bộ Phát thanh Truyền hình Quốc vụ viện Trung Quốc) công khai xuất bản và phát hành. Ngay sau khi được phát hành, cuốn sách quý giá này đã mang lại lợi ích cho hàng trăm triệu người trên thế giới. Họ đã đọc được Đại Pháp tu luyện cao đức, hoàn toàn vượt xa khí công thông thường, từ đó đạt được mục đích nhân sinh và bước đi trên con đường phản bổn quy chân.
Hồi ức tươi đẹp về quá khứ
Vào ngày 13 đến ngày 22 tháng 5 năm 1992, Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, lần đầu tiên truyền bá Pháp Luân Công (Pháp Luân Đại Pháp) tại Trường Trung học số 5 Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Thời điểm đó, Pháp Luân Công được truyền bá dưới hình thức "khí công" trong bối cảnh "cơn sốt khí công" đang thịnh hành ở Trung Quốc. Pháp Luân Công hướng dẫn mọi người tu dưỡng đạo đức, làm việc thiện, chữa bệnh khỏe người và nâng cao tầng thứ sinh mệnh, với nguyên lý "Chân – Thiện – Nhẫn" của vũ trụ làm kim chỉ nam.
Sau đó, nhận lời mời chính thức của Hội Nghiên cứu Khoa học Khí công Trung Quốc, Sư phụ Lý Hồng Chí đã tổ chức tổng cộng 56 khóa học tại 23 thành phố, với 67.000 lượt người tham gia các lớp giảng pháp trực tiếp của Sư phụ Đại Pháp.
Vào tháng 12 năm 1994, tác phẩm chính của Sư phụ Lý Hồng Chí, Chuyển Pháp Luân, được Nhà xuất bản Phát thanh Truyền hình Trung Quốc (thuộc Bộ Phát thanh Truyền hình Quốc vụ viện) công khai xuất bản và phát hành với số ISBN thống nhất, mỗi cuốn có giá 12 nhân dân tệ.
Vào ngày 4 tháng 1 năm 1995, lễ ra mắt sách Chuyển Pháp Luân được tổ chức tại Hội trường Đại học Công an ở Bắc Kinh. Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng pháp tại buổi lễ ra mắt. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân do các đệ tử Đại Pháp được Sư phụ chỉ định ghi chép từng chữ từ các bài giảng thu âm của Sư phụ ở Trường Xuân, Bắc Kinh, An Huy, Vũ Hán, Tế Nam, v.v., sau đó được chính Sư phụ chỉnh sửa và hoàn thiện. Mỗi chữ trong toàn bộ cuốn sách đều là nội dung giảng của Sư phụ. Tính đến nay, Chuyển Pháp Luân – chiếc thang lên trời mà Sư phụ ban tặng – đã hiện hữu trên nhân gian được 30 năm, mang lại lợi ích cho vô số người.
Trên trang web Minh Huệ, mục "Hồi ức về ân sư" đã ghi lại rất nhiều điều mắt thấy tai nghe và cảm nhận của các đệ tử Đại Pháp từng tham gia các lớp giảng trực tiếp của Sư phụ. Những hồi ức này thật chấn động, kinh ngạc và cũng khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ. Sư phụ đã để lại một tấm gương tu tâm tính thực tiễn cho các đệ tử Đại Pháp thông qua những Pháp lý giảng ra, qua từng lời nói, cử chỉ trong giao tiếp với mọi người, và qua cả những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Ngài. Điều này đã cảm động vô số đệ tử Đại Pháp tinh tấn tu luyện, nhận được vô vàn lợi ích.
Cũng có rất nhiều người chưa từng tham gia các lớp giảng Pháp trực tiếp của Sư phụ, nhưng sau khi học cuốn sách Chuyển Pháp Luân và thực tu theo những yêu cầu trong sách, bản thân họ cũng đã trải qua những thay đổi lớn lao. Điều này cũng chứng minh rằng cuốn sách Chuyển Pháp Luân có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh của vô số người: bao nhiêu thói xấu đã được loại bỏ, bao nhiêu gia đình tan vỡ đã được đoàn tụ, bao nhiêu người đã phục hồi sức khỏe, bao nhiêu người đã thoát khỏi hiểm cảnh, bao nhiêu bi kịch đã biến thành chuyện vui, bao nhiêu phép lạ đã xuất hiện trên nhân gian, bao nhiêu tâm hồn đã được thanh lọc, và bao nhiêu người đã được tôi luyện thành Phật, Đạo, Thần vĩ đại giữa bùn lầy thế tục, với tâm thái biến đổi, thân thể biến đổi, tư tưởng biến đổi, đạo đức thăng hoa, tầng thứ thăng hoa, và cảnh giới thăng hoa.
Những minh chứng lịch sử quý giá
Từ kẻ nghiện ma túy trở thành người tốt được công nhận
Lưu Xã Hồng, nam, sinh tháng 2 năm 1967, là cư dân tổ 13, thôn Đại Kiều, quận Hàm An, thành phố Hàm Ninh, tỉnh Hồ Bắc, và là công nhân thất nghiệp của Xưởng Gỗ Vũ Xương thuộc Công ty Gỗ Vũ Hán. Do ảnh hưởng của thói hư tật xấu trong xã hội, anh đã sa vào nghiện ma túy, từng tốn hơn 10 vạn nhân dân tệ để cai nghiện bắt buộc nhưng đều không thành công.
May mắn thay, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ bốn tháng, Lưu Xã Hồng đã hoàn toàn từ bỏ được cơn nghiện ma túy kéo dài nhiều năm, trở thành người tốt được mọi người công nhận.
Tuy nhiên, vào chiều ngày 4 tháng 5 năm 2008, Lưu Xã Hồng và cháu trai Lưu Tiến Hoa bị cảnh sát Đồn công an Giang Hạ bắt giữ khi đang phun khẩu hiệu chân tướng Pháp Luân Công tại quận Giang Hạ, thành phố Vũ Hán. Lưu Xã Hồng bị lao động cưỡng bức trái phép, bị đưa đến Trại lao động cưỡng bức Hà Loan ở Vũ Hán để bức hại.
Trong thời gian anh bị ĐCSTQ giam giữ, bà con và Ủy ban thôn Đại Kiều, quận Hàm An quê anh không tin Lưu Xã Hồng đã làm điều xấu. Họ đã tự nguyện đứng ra làm chứng cho Lưu Xã Hồng, chứng minh Lưu Xã Hồng là người tốt, không nên bị giam giữ và bức hại. Nhưng ĐCSTQ không nghe theo, vẫn cố chấp tiến hành bức hại lao động cưỡng bức trái phép đối với anh.
Phụ lục tài liệu chứng minh liên quan (ghi chú của biên tập viên: để tôn trọng nguyên bản, không có bất kỳ thay đổi nào đối với nguyên bản):
I. Chữ ký và chứng minh của bà con cho Lưu Xã Hồng
Gửi các cấp cơ quan Công an Pháp chế:
Lưu Xã Hồng, nam, sinh tháng 2 năm 1967, là người thôn 13, thôn Đại Kiều, quận Hàm An, thành phố Hàm Ninh, tỉnh Hồ Bắc. Tháng 11 năm 1983, anh kế nhiệm chức vụ của cha mình, trở thành công nhân của Xưởng Gỗ Vũ Xương thuộc Công ty Gỗ Vũ Hán.
Lúc đó anh 16 tuổi, chưa tốt nghiệp cấp hai, trẻ tuổi bốc đồng, ham chơi, lại rất coi trọng tình anh em, dưới ảnh hưởng của những thanh niên lang thang ở Bạch Sa Châu và quận Vũ Xương cũng như "băng đảng Hồ Nam", v.v., dần dần bước vào "giang hồ", và từng một thời nổi tiếng ở quận Vũ Xương. Sau đó, dưới sự dụ dỗ của ma túy, anh bắt đầu sử dụng ma túy vào năm 1993. Thế là đánh nhau, hút chích, cai nghiện trở thành chuyện cơm bữa, nhiều lần bị tạm giữ hình sự và vào tù. Lần cuối cùng là từ năm 2000 đến tháng 6 năm 2004, anh phải cải tạo lao động bốn năm ở Sa Dương. Sau khi ra tù chỉ vài tháng, vào nửa đầu năm 2005, cơn nghiện ma túy lại tái phát, không thể kiểm soát được. Do tác hại lâu dài của ma túy và yếu tố tuổi tác, sức khỏe của anh xuống dốc trầm trọng. Ở quận Vũ Xương lại không có việc làm (đã thất nghiệp), lại phải duy trì cơn nghiện, đành phải vay mượn khắp nơi ở quận Vũ Xương, ai thấy cũng tránh mặt.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, vào tháng 12 năm 2006, anh "trở về" quê nhà. Khi về đến nhà, hai chân anh đã sưng phù, toàn thân đen sạm, đi lại khó khăn... Người dân quê nhà đều nghĩ anh khó qua khỏi cái Tết. Ai dè, ở quê nhà anh cũng vay mượn khắp nơi, rồi tìm cớ ra ngoài tìm ma túy, khiến mẹ già của anh nhiều lần định kéo anh cùng nhảy sông.
Đến tháng 1 năm 2007, không biết cơ duyên nào, trong hoàn cảnh vô cùng bất lực, mẹ già của anh đã nhốt anh ở nhà, nhắm vào những thói hư tật xấu của anh, bắt anh đọc sách, tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn.
Điều kỳ diệu cuối cùng đã xảy ra, anh đã kiên trì đọc sách hơn một tháng ở nhà, trong thời gian đó anh luôn ở nhà, không một lần nào tìm cớ ra khỏi thôn để tìm thuốc phiện. Trong suốt quá trình này, anh không chỉ không sử dụng ma túy mà sau đó còn bỏ cả thuốc lá.
Vừa qua Tết, anh lại đến Vũ Xương, nghe nói anh vẫn kiên trì đọc sách và tu luyện. Khi về nhà tảo mộ vào tiết Thanh Minh năm 2007, sức khỏe và sắc mặt của anh đã hoàn toàn thay đổi, trông còn khỏe mạnh hơn người bình thường.
Từ đó trở đi, anh không chỉ nhất định về nhà vào mỗi dịp lễ Tết mà còn về nhà thăm mẹ và anh chị dâu cứ sau một hoặc hai tháng. Mỗi lần về nhà, anh trông càng ngày càng khỏe mạnh, cho đến nay vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu tái nghiện nào. Thanh Minh năm nay anh còn ở nhà thêm vài ngày mới đi Vũ Xương (thời kỳ nghiện ma túy trước đây, thường một hai năm mới về được một lần). Từ sau Tết Nguyên Đán năm 2007 đến nay, qua tiếp xúc, trò chuyện và cảm nhận khi anh về nhà, anh không chỉ hoàn toàn từ bỏ toàn bộ những thói quen cũ mà còn thay đổi hoàn toàn về thói quen, tính cách, lời nói, tu dưỡng, thái độ đối với mọi người, giúp đỡ việc nhà, chịu khó chịu khổ, v.v., hoàn toàn trở thành một người khác, một người tốt.
Nếu nói anh lại phạm tội gì ở bên ngoài, thì thật sự khiến chúng tôi khó mà tin được... Tuy nhiên, nghe nói lần này anh thật sự lại bị giam giữ, nếu đúng như vậy. Chúng tôi khẩn cầu các lãnh đạo và cán bộ của các cơ quan liên quan, hãy tìm hiểu kỹ tình hình, trân trọng hiện trạng khó khăn khi một người từ rất xấu trở nên rất tốt, hãy đối xử tử tế với anh ấy, để anh ấy có thể trở thành một người tốt thực sự!
[Ký tên của bà con] (lược bỏ chữ ký)
II. Giấy chứng nhận của Ủy ban thôn Đại Kiều, quận Hàm An, thành phố Hàm Ninh
Gửi các cơ quan cấp trên:
Cựu dân làng của chúng tôi là Lưu Xã Hồng (hiện là công nhân thất nghiệp của Xưởng Gỗ Vũ Xương thuộc Công ty Gỗ Vũ Hán) từng bị tạm giữ hình sự nhiều lần do nghiện ma túy và đánh nhau nhiều năm. Qua nhiều cuộc điều tra và phỏng vấn, từ tháng 2 năm 2007 đến Thanh Minh năm nay, số lần anh về thăm mẹ ở quê đã tăng lên đáng kể, không còn dấu hiệu nghiện ma túy, sức khỏe phục hồi tốt, bỏ hoàn toàn thói hư tật xấu đánh người chửi bới... Trông anh như một người bình thường rất ôn hòa, và không hề có hành vi vi phạm pháp luật hay kỷ luật.
Xin trân trọng chứng nhận,
Ủy ban thôn Đại Kiều, quận Hàm An
Ngày 12 tháng 5 năm 2008
Từ quá trình thay đổi to lớn của Lưu Xã Hồng, và từ hai tài liệu chứng minh này, có thể hoàn toàn thấy rằng sự thay đổi to lớn của Lưu Xã Hồng trước và sau là sự thật hiển nhiên, mọi người đều thấy rõ. Nguyên nhân căn bản dẫn đến sự thay đổi to lớn này của Lưu Xã Hồng là kết quả của việc anh đọc Chuyển Pháp Luân, nghĩa là, chính cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã thay đổi cuộc đời anh, anh từ một kẻ xấu bị mọi người xa lánh trở thành một người tốt được mọi người ca ngợi và có ích cho người khác.
Thế nhưng, một người tốt như vậy chỉ vì kiên trì tín ngưỡng Pháp Luân Đại Pháp của mình mà hiện vẫn đang phải chịu đựng những sự tra tấn phi nhân tính trong nhà tù Phạm Gia Đài, Sa Dương, tỉnh Hồ Bắc. Có thể thấy sự tà ác của ĐCSTQ!
Từ kẻ trốn truy nã tám năm đến chủ động đầu thú
Chu Nhân (hoá danh), nam, sinh tháng 2 năm 1974. Năm 1992, khi 18 tuổi, anh đã phạm một vụ án hình sự nghiêm trọng ở Tân Cương và sau đó luôn trốn truy nã vì sợ tội.
Năm 1997, anh bắt đầu tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp, sau khi đọc thông suốt cuốn Chuyển Pháp Luân, anh quyết định bắt đầu tu luyện. Dần dần, anh nhận thấy bệnh viêm khớp của mình đã khỏi mà không hay biết, phẩm chất tư tưởng của anh không ngừng nâng cao, cảnh giới không ngừng thăng hoa. Chu Nhân bắt đầu suy nghĩ lại về vụ án nghiêm trọng mà anh đã phạm trong quá khứ, và bắt đầu hối hận.
Một ngày vào tháng 3 năm 2000, Chu Nhân đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện theo luật, minh oan cho Đại Pháp. Anh bị cảnh sát vũ trang đang làm nhiệm vụ bắt giữ tại Quảng trường Thiên An Môn và đưa đến Đồn công an Tiền Môn, bị đánh đập, sau vài giờ bị giam giữ mới được thả ra.
Tháng 4 năm 2000, sau cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt, Chu Nhân quyết định đến Tân Cương đầu thú. Trên đường về nhà, khi bị công an an ninh Lâm Hải hỏi về việc tu luyện Pháp Luân Công, anh đã chủ động đầu thú với các cán bộ an ninh về vụ án hình sự tám năm trước của mình, cam tâm tình nguyện thú nhận tội lỗi đã phạm trước đây, chân thành sẵn lòng chấp nhận hình phạt xứng đáng. Tòa án xét thấy anh có tình tiết tự thú, nên đã xử nhẹ, anh bị kết án 10 năm tù giam, và thụ án ở Tân Cương.
Trong thời gian thụ án, Chu Nhân không oán không hối, cần mẫn lao động, được giảm án 2 năm 8 tháng, đến năm 2007, anh được trả tự do trước thời hạn.
Từ đó, anh tự lực cánh sinh, kinh doanh cá thể, làm ăn chân chính. Trong kinh doanh, anh tự ước thúc mình theo Pháp lý trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, khi gặp khách hàng trả tiền thừa, anh đều trả lại đầy đủ.
Năm 2009, cha già 78 tuổi của anh tái phát bệnh lao phổi, ho ra máu nửa tháng, nôn ra máu một tuần, bệnh viện chẩn đoán chỉ còn sống được ba ngày. Thế là anh dạy cha mình hàng ngày thành tâm niệm "Pháp Luân Đại Pháp hảo", cho ông xem đĩa chương trình biểu diễn Thần Vận, ở bên ông ba ngày ba đêm, hết lòng hiếu thảo đối xử tốt với cha. Tình trạng nôn ra máu và ho ra máu của cha anh dần dần thuyên giảm, lượng máu ra ít dần, một tuần sau không còn máu, nửa tháng sau cơ thể hoàn toàn phục hồi trạng thái khỏe mạnh bình thường. Ông có thể làm việc chân tay bình thường, sau đó đi khám lại ở bệnh viện, chụp X-quang cho thấy phổi đã không còn tổn thương, sức khỏe của cha anh từ đó đến nay luôn rất tốt.
Từ kinh nghiệm bản thân của Chu Nhân có thể thấy, chính cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã thay đổi anh, khiến anh từ một tên tội phạm trốn truy nã 8 năm trở thành một thanh niên hướng thiện chủ động đầu thú, từ đó trở thành một người tốt chân tu thực tu, thật đáng quý. Đây chính là uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.
Từ lo lắng về cuộc sống đến tràn đầy hy vọng
Quỳnh Hoa, nữ, là giáo viên trung học đã nghỉ hưu ở Đài Loan. Là một giáo viên, cô thích suy nghĩ, nhưng lại có nhiều vấn đề trong cuộc sống khiến cô bối rối, tự mình không thể hiểu, cũng không ai giải tỏa được những lo lắng trong lòng cô.
Một ngày năm 2002, dưới sự hướng dẫn thiện ý của người dẫn chương trình truyền hình, Quỳnh Hoa biết được cuốn sách có thể thay đổi vận mệnh – Chuyển Pháp Luân. Quỳnh Hoa đến hiệu sách mua cuốn sách về nhà, vội vàng mở sách ra đọc, trong hai ngày đã đọc hết cả cuốn sách, cô đã bị chấn động lớn chưa từng có. Cô chân thật cảm nhận được rằng, tất cả những điều bối rối không thể hiểu được của mình trước đây về cuộc sống, về thế giới, về tương lai, trong phút chốc đều đã được giải đáp từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân này, cô vô cùng vui mừng. Cứ như vậy, Quỳnh Hoa đã bước đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Không lâu sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, căn bệnh mất ngủ, huyết áp thấp dai dẳng đã hành hạ cô mấy chục năm đã được cải thiện rất nhiều, chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao đáng kể. Huyết áp cũng đã trở lại bình thường và ổn định lúc nào không hay. Từ đó, chất lượng cuộc sống và cảnh giới tư tưởng của cô đã thay đổi rất nhiều.
Từ bệnh tật triền miên đến khỏe mạnh không bệnh tật
Lục Viên (hoá danh), nữ, năm 1997 khi 40 tuổi cô đã thi đậu nghiên cứu sinh tiến sĩ tại chức. Cuộc sống học tập phấn đấu, áp lực cuộc sống to lớn khiến cơ thể cô mệt mỏi rã rời, lên ba tầng lầu cũng rất khó khăn. Đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, phát hiện mắc bệnh u xơ tử cung, bệnh tim, chứng choáng váng do hạ đường huyết, viêm xoang mãn tính và chứng ngất xỉu đột ngột, v.v. Sau đó, cô may mắn tiếp xúc được với Pháp Luân Công, thế là cô hiểu biết nửa vời đến hiệu sách địa phương mua hai cuốn Chuyển Pháp Luân, một cuốn cho cha mẹ, một cuốn giữ lại cho mình, cô muốn tìm hiểu rốt cuộc Pháp Luân Công là gì?
Điều thú vị là, cuốn sách này dường như biết được tâm tư của cô, trong quá trình cô đọc sách, các vấn đề khác nhau của cô đều được giải đáp một cách viên mãn, lòng sùng kính tự nhiên mà sinh ra. Đây rốt cuộc là một cuốn sách như thế nào? Mục đích của nó là gì? Lục Viên không ngừng tự hỏi mình trong lòng. Cô đọc đi đọc lại, khi đọc đến lần thứ chín, cô mới nhận ra đây là một cuốn sách tu Phật! Tu Phật? Phật là gì? Có tác dụng gì? Lục Viên đã tìm thấy câu trả lời trong Chuyển Pháp Luân của Sư phụ. À, cô đã hiểu, cô đã ngộ ra: Thì ra Phật chính là một người có đạo đức vô cùng cao thượng! Cô cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Từ đó cô quyết định tu Phật, rất thành kính, rất tinh tấn thực tu thực luyện dưới sự chỉ đạo của Pháp lý Pháp Luân Đại Pháp, trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp kiên định.
Không lâu sau khi tu luyện Đại Pháp, u xơ tử cung của cô biến mất không dấu vết, bệnh tim, chứng choáng váng do hạ đường huyết, viêm xoang mãn tính và chứng ngất xỉu đột ngột cũng được chữa khỏi.
Đơn xin bảo vệ luận án tiến sĩ yêu cầu phải có ít nhất hai bài báo trên tạp chí học thuật hàng đầu. Lúc đó, Lục Viên đã phân lập được nhiều hợp chất hữu cơ mới từ thực vật, khối lượng phân tử rất lớn, đạt trên 300. Nhiệm vụ phân tích cấu trúc hợp chất rất lớn, Lục Viên và giáo sư hướng dẫn của cô đã nghiên cứu nhiều phương án giải quyết trong ba tháng nhưng vẫn không hoàn thành. Thời gian tốt nghiệp sắp đến, Lục Viên cảm thấy bế tắc, lo lắng như lửa đốt.
Trong lúc cấp bách, Lục Viên nghĩ rằng mình đã học Đại Pháp rồi, tu luyện Đại Pháp vũ trụ rồi, tin vào sự tồn tại của Thần, tại sao không thử dùng phương pháp vô vi? Thế là Lục Viên từ bỏ các phương án giải quyết, tĩnh tâm lại, trong trạng thái vô vi, như xếp hình, cô sắp xếp từng dữ liệu một, một giờ, hai giờ, ba giờ, suốt cả đêm cho đến bình minh, vẫn còn hai dữ liệu. Lục Viên nghĩ, nếu hai dữ liệu này có thể khớp được thì công việc sẽ thành công. Lục Viên cẩn thận lật ra xem, một dữ liệu khớp; dữ liệu cuối cùng cũng khớp. Lục Viên nhắm mắt lại tự thán: Thần thật sự tồn tại, không tin cũng không được!
Sau đó, Lục Viên gửi bài luận văn này đến một tạp chí hàng đầu nước ngoài, và nhanh chóng nhận được phản hồi: "Bài viết rất tốt, chỉ cần sửa dấu chấm câu rồi đăng ngay". Lục Viên đã tốt nghiệp đúng hạn, tại buổi bảo vệ luận án tiến sĩ, các giáo sư có rất nhiều câu hỏi, ví dụ: tại sao dữ liệu này lại ở đây mà không ở đó? Lục Viên tự tin giải thích bằng các nguyên lý khoa học thực chứng, các giáo sư đều rất khâm phục. Lúc này Lục Viên mới thực sự ngộ ra: phát minh khoa học của nhân loại là Thần ban tặng, định nghĩa khoa học của nhân loại là do con người đặt ra.
Lục Viên từ đó cảm thấy khoa học của nhân loại quá nhỏ bé, Pháp Luân Đại Pháp mới là khoa học chân chính. Khi có người ngưỡng mộ Lục Viên là tiến sĩ, Lục Viên nói: Tiến sĩ này là Sư phụ ban tặng cho tôi, tôi vô cùng cảm ơn Pháp Luân Công, cảm ân Sư phụ vĩ đại từ bi.
Từ chuyên khoa lên đại học rồi thi cao học: Sự thay đổi vượt bậc
Vương Trí (hoá danh), nam, là học sinh ở thành phố Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc. Khi tốt nghiệp cấp hai, mặc dù các giáo viên đã tốn rất nhiều công sức cho anh, nhưng kết quả thi trung học phổ thông của anh vẫn không mấy lý tưởng, không đỗ được vào các trường cấp ba trọng điểm nào, chỉ vào được một trường cấp ba bình thường. Năm thi đại học, Vương Trí thi đậu vào một trường chuyên khoa ở một thành phố xa xôi.
Mặc dù Vương Trí không thi đậu đại học, nhưng anh luôn có ý định từ chuyên khoa lên đại học. Nhưng làm sao dễ dàng được? Toán và tiếng Anh đối với anh đều rất khó, huống chi toán của anh cực kém, thi đại học chỉ được hơn 30 điểm (tổng điểm 150); tiếng Anh cũng không tốt, trong thời gian học chuyên khoa, thi chứng chỉ tiếng Anh cấp 4 nhiều lần đều không qua. Nhưng anh vẫn quyết định thử một lần.
Trong quá trình ôn thi, đôi khi anh bị đau đầu vì đề thi quá khó, không hiểu; đôi khi lại bồn chồn lo lắng vì sợ không đỗ. Khi thời gian thi đến gần, anh cảm thấy mình không biết gì cả, đặc biệt là môn toán. Còn các bạn học của anh dường như đều đã chuẩn bị rất đầy đủ, mỗi lần thi thử điểm của họ đều cao hơn anh rất nhiều. Anh cảm thấy áp lực rất lớn, tâm trạng cũng rất tồi tệ, tinh thần gần như suy sụp.
Mẹ của Vương Trí bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, bình thường mẹ anh cũng giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh nghe, cũng đọc sách Đại Pháp cho anh nghe, anh trong lòng rất đồng tình với Pháp lý Pháp Luân Đại Pháp, rất khâm phục Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù Vương Trí chưa chính thức bước vào tu luyện, nhưng khi học tiểu học anh đã dám sửa lại đề thi phỉ báng Đại Pháp; khi học trung học anh dám viết trên bài thi: "Chân-Thiện-Nhẫn hảo!"
Thấy Vương Trí rất chán nản, mẹ anh khuyên anh: "Con hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đi! Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí mới có thể khai mở trí huệ cho con, giúp con vượt qua khó khăn, giúp con tạo ra kỳ tích!" Anh đã chấp nhận lời khuyên này – bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khi nghỉ hè học ở nhà, mỗi khi cảm thấy bồn chồn lo lắng, anh lại gác sách sang một bên, mở laptop xem đĩa video bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Quảng Châu. Nghe Sư phụ giảng Pháp, nhìn khuôn mặt từ bi của Sư phụ, tâm Vương Trí dần dần bình tĩnh lại, học Pháp xong, anh có thể tĩnh tâm đọc sách học bài, bộ não dường như cũng được khai mở.
Sau khi trở lại trường, anh kiên trì nghe ghi âm bài giảng của Sư phụ mỗi ngày. Dần dần anh không còn quan tâm đến việc người khác chuẩn bị như thế nào, cũng không còn nghĩ xem mình có thi đậu được không, mà chỉ đơn giản là nghe Pháp mỗi ngày, học bài, rồi lại nghe Pháp, lại học bài, buông bỏ những nhân tâm đó. Cuối cùng, điểm toán của anh đạt 83 điểm (tổng điểm 100), tiếng Anh 75 điểm (tổng điểm 100). So với điểm toán hơn 30 điểm khi thi đại học, tốc độ tiến bộ môn toán của Vương Trí thật đáng kinh ngạc! Tiếng Anh cũng tăng lên đáng kể. Cuối cùng anh đã được một học viện ở tỉnh Hà Bắc nhận vào học đại học với điểm số cao hơn điểm chuẩn 61 điểm, xếp thứ nhất.
Sự thành công của việc chuyên khoa lên đại học đã khiến Vương Trí cảm nhận sâu sắc uy lực và sự siêu thường của Đại Pháp! Anh cảm nhận sâu sắc rằng Pháp Luân Đại Pháp mới là khoa học chân chính, nên nỗ lực học Đại Pháp thật tốt, khoa học chỉ là kỹ năng mưu sinh của anh, tu luyện mới là mục đích căn bản của đời người.
Một năm sau anh quyết định thi cao học. Nhưng so với các năm trước, kỳ thi cao học năm nay là khó nhất, số lượng thí sinh đăng ký có hơn 2 triệu người, chỉ tuyển khoảng 50 vạn, hơn nữa năm nay việc thi cao học tại chức chiếm suất tuyển sinh, điều này trước đây chưa từng có.
Cùng với việc dần dần học sâu sách Chuyển Pháp Luân, Vương Trí đã sớm nhìn thấu danh lợi, trở nên khoáng đạt, lương thiện, lý trí, thông tuệ. Anh từng mua các khóa học video ôn thi cao học trên mạng, khi nhận ra mình không có nhiều thời gian để xem, anh đã vô tư tặng nó cho một thí sinh tình cờ gặp. Các bạn học của anh đều rất không hiểu, cho rằng anh quá ngốc. Gần đến kỳ thi, thí sinh kia đã tặng cho Vương Trí một bản tổng hợp các kỹ năng và phương pháp giải đề vô cùng quý giá, đó là lần thứ hai thí sinh kia thi cao học, anh ấy đã tích lũy được một số kinh nghiệm. Lòng tốt của Vương Trí đã được đền đáp!
Vương Trí với thái độ tùy theo tự nhiên để đối mặt với mọi việc, dù bận đến mấy anh cũng kiên trì học Pháp mỗi ngày, Đại Pháp cũng không ngừng khai mở trí huệ cho anh.
Kỳ thi cao học gian khổ và dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng Vương Trí cảm thấy mình thi không mấy lý tưởng, hoàn toàn không có hy vọng. Thế là anh bận rộn tham gia các hội chợ việc làm, chuẩn bị cho công việc sau này, đi phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác. Có công ty rất hài lòng với nhân phẩm và chuyên môn của Vương Trí, hẹn sau khi Vương Trí tốt nghiệp sẽ ký hợp đồng.
Khi kết quả thi cao học được công bố vào giữa tháng Hai, không ai dám tin anh lại đạt 185 điểm (tổng điểm 300), mặc dù không cao lắm, nhưng đối với anh đó là một kết quả vô cùng siêu thường, điểm chuẩn quốc gia là 160 điểm. Trong niềm xúc động và bất ngờ, anh nói một câu: "Điểm này là Sư phụ ban cho con, bằng khả năng của con thì không thể nào đạt được nhiều điểm như vậy!"
Sau hơn một tháng bấp bênh bận rộn và chuẩn bị, Vương Trí chưa bao giờ đi xa một mình đã đến một trường đại học xa xôi phía Nam để tham gia phỏng vấn lại. Vương Trí niệm thầm "Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo". Dù là phỏng vấn tiếng Anh hay thi chuyên ngành, anh đều cảm thấy rất nhẹ nhàng. Khi anh nhận được thông báo trúng tuyển trên chuyến tàu trở về, anh đã nhắn tin cho mẹ: "Thay con quỳ lạy tạ ơn Sư phụ, con về nhà sẽ bù đắp!"
Vương Trí chuyên khoa lên đại học và thi cao học là những việc lớn trong đời, đặc biệt là thi cao học, những người thi đậu cao học đều là những học sinh xuất sắc có đầu óc thông minh. Nhưng anh đã thực hiện được. Đây là từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp! Vương Trí và mẹ anh vô cùng cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp, và càng tinh tấn thực tu trong Đại Pháp.
Từ con nợ nhiều năm đến chủ động trả nợ
Tu Nghĩa (hoá danh) là một người đàn ông đến từ Hà Bắc, Trung Quốc. Ông ta tính khí rất nóng nảy, hễ không vừa ý ai là chửi ngay lập tức. Ông ta nổi tiếng khắp làng, khắp trấn với biệt danh "con lừa bướng bỉnh", hầu như không ai dám chọc giận. Ông ta hút thuốc, uống rượu, đánh mạt chược. Hút thuốc như ăn cơm, hai ngày hết một bao. Quanh năm suốt tháng ông ta gắn bó với chiếu mạt chược, không bao giờ về nhà. Con cái ốm đau cũng mặc kệ vợ lo liệu một mình, vợ ông vừa tức giận vừa bất lực. Cùng với sự suy đồi đạo đức xã hội, Tu Nghĩa còn có cả nhân tình.
Năm 1994, Tu Nghĩa kinh doanh thua lỗ hàng chục vạn tệ. Vì việc thua lỗ là do cho người thân bên vợ mượn tiền, Tu Nghĩa rất oán hận vợ, ngày nào cũng cãi vã, gặp mặt là cãi. Trong nhà ngày nào cũng tràn ngập tiếng chửi rủa và tiếng đồ đạc đổ vỡ. Kinh doanh thua lỗ, vợ chồng bất hòa, nhân tình bỏ đi, gia đình cũng đứng trên bờ vực tan vỡ. Nỗi buồn trong lòng Tu Nghĩa không biết tỏ cùng ai, thường xuyên một mình rơi nước mắt, buồn bực đến mức đốt cả quần áo của mình, cảm thấy cuộc sống quá vô vọng.
Năm 1995, Tu Nghĩa nhận thầu bãi đỗ xe và nhà hàng của làng. Lúc đó không có tiền, ông ta đã viết giấy nợ cho đội sản xuất, tổng cộng 127.000 tệ.
Khoảng đầu năm 1996, qua sự giới thiệu của người khác, ông ta bắt đầu đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và tu luyện Pháp Luân Công. Thông qua việc đọc đi đọc lại Chuyển Pháp Luân, Tu Nghĩa đã hiểu ra nhiều đạo lý mà trước đây ông không hiểu. Trong lòng ông cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm trong quá khứ, và âm thầm hạ quyết tâm phải tu sửa bản thân thật tốt. Không lâu sau khi tu luyện, ông tự nhiên cai được thuốc lá, không chơi mạt chược nữa, không uống rượu nữa, cũng không còn tơ tưởng đến phụ nữ. Lòng ông cũng thanh thản hơn nhiều, không còn cãi vã với vợ nữa, và cũng biết đối xử tốt với vợ hơn. Thấy sự thay đổi lớn của chồng, vợ ông cũng bắt đầu bước vào tu luyện.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông hiểu được mối quan hệ giữa được và mất. Nghĩ đến việc mình còn nợ nhiều tiền như vậy, ông nên trả nợ càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, ông quyết định sẽ trả những khoản nợ kinh doanh thua lỗ trước, sau đó mới trả khoản vay của làng. Đó là kế hoạch của ông.
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, Tu Nghĩa đã hai lần đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện theo luật định. Cả hai lần ông đều bị cảnh sát địa phương đưa về và đánh đập dã man: đấm đá, dùi cui điện, bắt quỳ trên sỏi đá, tát tai, răng của ông thậm chí còn bị đánh rụng.
Do sự bức hại tà ác, ông mất đi môi trường tu luyện, cộng thêm nợ nần hàng chục vạn tệ, Tu Nghĩa lo lắng trả tiền, dần dần cả ông và vợ đều từ bỏ luyện công, không còn tinh tấn. Mặc dù bận rộn kiếm tiền trả nợ mà bỏ bê luyện Pháp Luân Công nhiều năm, nhưng Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ đã bén rễ sâu trong lòng Tu Nghĩa. Hàng ngày ông vẫn cố gắng tự giác làm theo Chân-Thiện-Nhẫn. Những thói hư tật xấu như hút thuốc, uống rượu, đánh mạt chược, chơi gái, Tu Nghĩa đều không còn vướng vào. Ông cũng không còn cãi vã với vợ nữa, mà nhẫn nhịn. Mãi đến năm 2013, Tu Nghĩa mới thực sự tinh tấn tu luyện Pháp Luân Công. Trong quá trình này, Tu Nghĩa cũng dần dần trả hết những khoản nợ do kinh doanh thua lỗ, nhưng khoản nợ của làng thì vẫn chưa trả.
Cho đến năm 2016, do nhà bị giải tỏa, Tu Nghĩa nhận được tiền bồi thường hơn 2 triệu tệ tiền mặt. Mặc dù giấy nợ mà Tu Nghĩa viết cho làng đã trôi qua 20 năm, nhưng ông ta vẫn nhớ khoản nợ chưa trả đó.
Khi Tu Nghĩa tìm đến trưởng thôn để nói về việc trả tiền, trưởng thôn bảo ông ta tìm kế toán tiền mặt của làng. Kế toán hỏi ông ta trả tiền gì? Tu Nghĩa nói: "Tiền khoán thầu năm 1995". Kế toán nói: "Giấy nợ không còn nữa, sổ sách cũng đã niêm phong rồi, còn trả gì nữa?" Kế toán còn hỏi Tu Nghĩa là bao nhiêu tiền? Vì ông ta không có giấy nợ nên không biết là bao nhiêu. Tu Nghĩa nói với ông ta là 127.000 tệ. Kế toán tiền mặt lại tìm đến kế toán quản lý sổ sách, kế toán quản lý sổ sách nói: "Sổ sách đã niêm phong từ lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ là bao nhiêu tiền nữa, cứ thu một số chẵn đi". Tu Nghĩa nói: "Vậy thì trả 130.000 tệ đi, 3.000 tệ kia coi như là tiền lãi". Kế toán nói: "Trả 120.000 tệ thôi".
Ngày hôm sau, Tu Nghĩa đến ủy ban thôn trả tiền. Lúc đó có bảy, tám người có mặt, ai cũng biết Tu Nghĩa đến trả tiền là vì tu luyện Pháp Luân Công. Ngay lúc đó có người nói: "Pháp Luân Công có gì không tốt đâu? Người ta còn trả cả tiền". Sau đó, kế toán đến trấn nộp tiền, ông ta kể lại tình hình cho cán bộ trấn. Cán bộ trấn nói: "Bây giờ đâu còn có người như vậy, khoản nợ đã qua thời hạn khởi kiện 20 năm rồi mà vẫn trả tiền! Vẫn là Pháp Luân Đại Pháp tốt!" Đây là lời tán dương Pháp Luân Công xuất phát từ đáy lòng của mọi người!
Vì giải tỏa nhà, Tu Nghĩa nhận được hơn 2 triệu tệ tiền mặt, một căn nhà lầu 280 mét vuông, tổng cộng hơn 10 triệu tệ tiền mặt.
Ngày nay, gia đình Tu Nghĩa tứ đại đồng đường, trên có mẹ già 94 tuổi, dưới có cháu ngoại nhỏ hơn một tuổi. Cả gia đình 12 người sống vui vẻ hòa thuận, khiến dân làng rất ngưỡng mộ. Cả gia đình đều rất ủng hộ Tu Nghĩa và vợ tu luyện. Mẹ già rất tin Đại Pháp, bà thường niệm "Pháp Luân Đại Pháp hảo", sức khỏe rất tốt, từ khi Tu Nghĩa tu luyện, bà hầu như không phải uống thuốc, cuộc sống hoàn toàn tự chủ.
Ngày nay, Chuyển Pháp Luân do Thần ban đã được truyền ra từ Trung Quốc 30 năm rồi, vô số người đã được lợi ích. Tuy nhiên, tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân và tà đảng Cộng sản Trung Quốc đã lợi dụng lẫn nhau để bức hại Pháp Luân Công cũng đã hơn 25 năm rồi. Vô số đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và gia đình họ vẫn đang phải chịu bức hại và phân biệt đối xử. Cũng vẫn còn rất nhiều người mù quáng tham gia bức hại Pháp Luân Công, mù quáng tin vào những lời dối trá bôi nhọ Pháp Luân Công của truyền thông Trung Cộng, thù hận và phân biệt đối xử với các học viên Pháp Luân Công cứu giúp mình, cũng không dám xem, không muốn xem Chuyển Pháp Luân. Họ đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội quý giá.
Thực ra, mặt minh bạch của mỗi người trên khắp thế giới đều đang chờ đợi được xem Chuyển Pháp Luân, đều đang mong đợi được xem Chuyển Pháp Luân, đều đang hy vọng được đồng hóa với Chuyển Pháp Luân, chỉ là mặt người đang ở trong mê không ngộ ra.
Hy vọng nhiều người hơn nữa trên thế giới có thể có cơ hội không mang bất kỳ định kiến nào, tĩnh tâm xem một lần Chuyển Pháp Luân, tin rằng nhất định sẽ có thu hoạch to lớn ngoài sức tưởng tượng. Hãy trân quý, nắm bắt thời gian, nắm bắt cơ duyên, minh bạch chân tướng, có được tương lai.
Theo Sound of Hope
Gia Viên biên dịch