Cảm ngộ Tây Du: Sa Tăng thủ nghĩa quên thân cứu người

Để cứu người và báo đáp ân sư, Sa Tăng đã dũng cảm ký thác sinh mệnh của chính mình, vì đại nghĩa mà báo ân.
Thầy trò Đường Tăng đến nước Bảo Tượng để đổi thông quan văn điệp, cũng thành công trong việc trình bức thư của công chúa lên Quốc vương. Quốc vương và công chúa đã chia lìa 13 năm, đức vua nay nhận được tin con thì nước mắt lưng tròng, tam cung hậu phi cũng vì thế mà buồn theo, văn võ đại thần cũng âm thầm thương cảm. Thấy quốc vương nhớ thương công chúa như vậy, Đường Tăng không đành lòng, bèn sai Bát Giới và Sa Tăng đi hàng yêu.
Bát Giới lâm trận chạy trốn, Sa Tăng bị bắt
Bởi vì Thần Hộ pháp phải bảo hộ Đường Tăng, cho nên khi Bát Giới và Sa Tăng thách thức yêu quái Hoàng Bào, thiếu mất sự hộ pháp và chi viện từ bên ngoài nên dần dần bại trận. Bát Giới thấy đánh không lại nên vừa lâm trận liền bỏ trốn. Hắn chui vào trong đám cỏ gai nằm lăn ra ngủ, không dám tiếp tục xuất đầu lộ diện. Sa Tăng thế đơn lực bạc một mình trở tay không kịp, liền bị yêu quái bắt vào động phủ.
Trong mắt yêu quái, Đường Tăng là một người cao thượng lại hiểu lễ nghĩa, sao có thể làm chuyện lấy oán báo ân, vong ơn bội nghĩa như thế? Thế nên hắn nghi ngờ là do công chúa Bách Hoa Tu ngầm gửi thư, tự thả Đường Tăng để nhờ đưa thư. "Hắn vung cây cương đao, thầm nghĩ: Đường Tăng là nhân vật thượng đẳng tất biết lễ nghĩa, lẽ nào ta đã tha chết cho, lại còn sai đồ đệ đến bắt ta sao? À, chắc là vợ ta có thư từ gì gửi về nước làm lộ chuyện, ta phải đi hỏi xem sao mới được".
Yêu quái và công chúa vốn là thiên nhân ở trên trời, vì nảy sinh tình cảm với nhau và muốn trọn vẹn tình phu thê mà cùng nhau xuống trần gian. Một người chuyển sinh đến hoàng cung, người kia độc chiếm một vùng tự xưng Vương. Cách thể hiện tình yêu của Hoàng Bào Quái rất cực đoan, yêu rất mãnh liệt nhưng hận cũng rất mãnh liệt; khi yêu thì ngọt ngào gọi công chúa là “nương tử”, khi hận thì không tiếc lời gọi là “tiện phụ”. Hơi không vừa ý, Hoàng Bào Quái liền nảy sinh hung tính muốn giết công chúa.
Sa Tăng nghĩa khí cứu công chúa thoát hiểm
Công chúa bị Hoàng Bào Quái ép hỏi thì cùng đường bí lối, không dám thừa nhận viết thư cho phụ vương, chỉ có thể gửi gắm hy vọng của mình nơi Sa Tăng. Công chúa nói với Hoàng Bào Quái: “Công chúa nói: Xin chàng bớt giận, chàng và em đến hỏi hắn một tiếng, nếu quả có thư thì chàng đánh chết, em cũng xin chịu. Còn nếu không có thư, chẳng hóa ra chàng đánh chết oan em sao?"
Sa Tăng bị lũ tiểu yêu trói chặt hai tay hai chân rồi treo lên, thì thấy Hoàng Bào Quái túm lấy tóc công chúa rồi đẩy nàng ngã xuống đất. “Yêu quái nghe xong, chẳng nói chẳng rằng, vung ngay cánh tay xám xịt to như cái chổi sể, túm tóc công chúa, lôi đi xềnh xệch, rồi thả phịch xuống đất, cầm cương đao, hừ một tiếng, quát hỏi Sa Tăng: Sa hòa thượng kia! Hai đứa chúng bây dám vô cớ đến đánh phá nhà ta, có phải do con mụ này viết thư về nước, nên quốc vương mới sai chúng mày tới đây không?"
Sa Tăng nhìn thấy yêu quái đang nổi cơn thịnh nộ, vô cùng hung dữ. "Sa Tăng bị trói chặt, thấy yêu quái cực kỳ hung dữ quật ngã công chúa xuống đất, cầm dao định giết, bèn nghĩ rằng: Rõ ràng là nàng có viết thư. Nhưng nàng đã cứu sư phụ ta, đó là cái ơn sâu nặng. Nếu ta nói thật, thì hắn giết chết công chúa ngay, chẳng hóa ra ta lấy oán báo ơn sao? Thôi được, lão Sa này theo sư phụ bấy lâu chưa một chút báo đền, nay đã bị trói ở đây, thề đem tính mạng báo đền sư phụ!"
Thế là, Sa Tăng hét lớn một tiếng: “Yêu quái chớ có vô lễ! Nàng có thư từ gì đâu chớ có vu oan giết hại người ta! Chúng tao đến đây đòi công chúa vì lẽ khác!"
Sa Tăng can đảm chấn nhiếp yêu quái
Tiếp đó, Sa Tăng lại nói ra một tràng hợp tình hợp lý để giải vây cho công chúa. Lời vừa nói ra, cảnh tượng nguy khốn đột nhiên chuyển biến kinh ngạc. Yêu quái hung hãn nghe xong thì ném đao xuống đất, hai tay ôm lấy công chúa, lập tức hòa nhã giống như một vị công tử. Hắn vén tóc, cài trâm lại cho nàng, thái độ chân thành từ tốn, mời nàng ngồi xuống rồi vội vàng nhận lỗi, lại vui vẻ dỗ dành công chúa đi vào. "Yêu tinh thấy Sa Tăng nói năng cứng cỏi, bèn vứt đao, hai tay đỡ công chúa dậy, nói: Trong lúc nóng nảy lỗ mãng, ta có xúc phạm tới em, mong em chớ giận, chớ giận! Nói xong, yêu quái lại vuốt ve tóc nàng, dịu dàng vui vẻ dỗ dành dắt nàng vào, mời nàng ngồi lên trên lạy tạ xin lỗi".
Hoàng Bào Quái lại nghe lời công chúa, lệnh cho lũ tiểu yêu cởi trói cho Sa Tăng. Định lực và dũng khí của Sa Tăng trong nháy mắt đã hóa giải được hoàn cảnh nguy hiểm, khiến người ta không thể không bội phục. Sa Tăng vì nghĩa cứu công chúa đã trở thành một tình tiết đặc sắc nhất trong đoạn hành trình của thầy trò Đường Tăng tại đất nước Bảo Tượng.
Sa Tăng sở dĩ có thể cứu công chúa, trong tiểu thuyết nói đến một từ “hùng tráng”, yêu quái bị những lời nói hùng tráng của Sa Tăng làm cho kinh hãi.
Để cứu người và báo đáp ân sư, Sa Tăng đã dũng cảm ký thác sinh mệnh của chính mình, vì đại nghĩa mà báo ân. Vì để cứu người dám đem tính mệnh của mình ra để đánh đổi, đồng thời khơi dậy khí khái anh hùng của một vị cao thủ võ lâm trong tiền kiếp. Lúc bấy giờ trong tâm của ông, chính nghĩa được đặt lên hàng đầu, không màng đến hai chữ sinh tử.
Giải thích ý nghĩa của chữ “Nghĩa”
Chữ “Nghĩa” tiếng Hán chính thể là “義”, trong đó, chữ Ngã (我) và chữ Dương (羊) biểu thị sự uy nghi của bản thân. Trong các bia ký bằng đồng, uy nghi và minh đức có ý nghĩa tương thông, đều có ý tứ là tuân theo đạo đức. Đạo đức được dưỡng từ nội tâm có thể quyết định dung mạo và cử chỉ bên ngoài, cho nên thời cổ coi việc tu dưỡng sự uy nghi là một phương diện trọng yếu để tu đức. Trong thiên ‘Văn Vương’ và ‘Ngã tướng’… của “Kinh Thi”, thì nghĩa rộng của “Nghĩa” chính là Thiện.
Về chữ Ngã (我) ” trong chữ “Nghĩa”, chữ “Ngã” này vào thời cổ đại là một loại binh khí uy mãnh có nhiều răng, về sau diễn biến thành đại từ nhân xưng như ngày nay. Trong chữ “Ngã 我” có bộ “qua 戈”, cũng là binh khí. Thời cổ đại, các võ tướng “thao qua vệ quốc”, chính là lấy nghĩa xả thân để báo quốc. Chữ “Dương 羊” là chữ tượng hình, là lễ vật để tế lễ, biểu thị lấy tâm thành kính để kính Trời.
Nhìn vào chữ “Nghĩa 義” có thể thấy được sự tu dưỡng đạo đức, cũng thể hiện chí khí dương cường.
Văn hóa Trung Quốc xưa nay luôn giảng thiên nhân hợp nhất, sự hài hòa liên kết nối liền của tam tài là Thiên (trời), Địa (đất) Nhân (người). Điều này cho thấy văn hóa Thần truyền Trung Quốc là lập thể, là tại ba tầng diện thiên-địa-nhân đồng thời vận hành. Vì vậy, khi hành vi của một người hoàn toàn phù hợp với thần tính của văn hóa Thần truyền và dung hợp với các giá trị quan truyền thống, thì có thể triển hiện ra uy lực rất lớn. Đây cũng chính là điều mà tà ác sợ nhất.
Với lời nói mạnh mẽ hùng tráng của Sa Tăng, yêu quái thực sự chịu không được khí khái anh hùng ấy, những ác niệm hung hãn kia đã bị luồng chính khí hạo nhiên làm cho tan rã và tiêu mất. Các sinh mệnh xấu ác ở tầng thấp kia, một khi đối mặt với chính niệm đại nghĩa hào hùng, đã mất đi khả năng chống đỡ.
Theo Epoch Times
Bình Nhi biên dịch