Lý giải dịch bệnh đương đại và phân tranh thế gian từ văn hóa tu luyện của "Tây Du Ký" (Phần 5)

Lý giải dịch bệnh đương đại và phân tranh thế gian từ văn hóa tu luyện của "Tây Du Ký" (Phần 5)
(Ảnh: Public Domain)

7. Khải thị từ câu chuyện Mỹ Hầu Vương thật và giả

Tôn Ngộ Không giả cũng là yêu quái. Làm sao có thể sinh ra một người giả? Đây là một thiên cơ khác được tiết lộ trong "Tây Du Ký": tức là người ta trong cuộc sống, vì ích kỷ và dục vọng, một cái tôi giả do ham muốn ích kỷ tạo thành sẽ được sinh ra. Một khi cái tôi giả này đủ mạnh để chiếm giữ cơ thể và tâm trí, nó sẽ thay thế bản chất thực sự của người đó. Tu luyện là để loại bỏ cái tôi giả và củng cố cái tôi thực.

Người nghiện rượu, hút thuốc, cờ bạc, keo kiệt, nghiện tình dục, nghiện ma túy, ấu dâm... Những "bóng ma" này không phải hình thành từ khi sinh ra. Bởi cho rằng hành vi này mang lại sự thỏa mãn và hạnh phúc về thể xác và tinh thần, người ta nghĩ rằng nó tốt và không thể từ bỏ. Khi những thói quen xấu hình thành từ ham muốn ích kỷ có môi trường hoàn cảnh, chúng sẽ kiểm soát con người, khống chế lời nói và hành động của họ, con người sẽ mất đi bản chất thực sự ban đầu của mình.

Trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, các câu chuyện thần thoại và giới tu luyện, thường khuyên mọi người thoát khỏi sự giả dối và trở về với sự thật, phản bổn quy chân, ví dụ các tác phẩm như "Tế Công truyện", "Bát tiên vượt biển" và "Hồng lâu mộng". Trong "Hồng lâu mộng", gia tộc họ Giả (đồng âm với từ giả tạo) thịnh vượng và giàu có, nhưng cuối cùng đã bị tịch thu tài sản, tất cả chỉ là ảo tưởng. Ông lão họ Chân ở nhà đối diện đã sớm xuất gia, phản bổn quy chân mới là ý nghĩa thực sự của kiếp nhân sinh.

Khi còn nhỏ xem "Tây Du Ký", tôi không thể hiểu được tập Tôn Ngộ Không thật và giả. Tôn Ngộ Không đầu tiên giết hai tên cướp, sau đó lại đánh chết những tên cướp là đồng bọn với người con trai bất hiếu của chủ nhà họ Dương đã cúng dường thức ăn cho hai thầy trò, bị đuổi về Hoa quả Sơn và chạy đến kể khổ với Quán Thế Âm Bồ Tát. Sau đó, tôi hiểu rằng việc Ngộ Không giả (Lục Nhĩ Mỹ Hầu) đột nhiên xuất hiện vào thời điểm này thực chất là tượng trưng cho Ngộ Không giả được hình thành từ tư duy hung hăng ác độc bởi hậu thiên. 

Ngộ Không giả đánh Đường Tăng bất tỉnh, cướp hành lý và còn tự lập đoàn đi thỉnh kinh. Vì vậy, ở Hoa quả sơn xuất hiện thêm năm thầy trò đi thỉnh kinh - Đường Tăng giả, Trư Bát Giới giả, Sa Tăng giả và Bạch long mã giả. Trên thực tế, khi thầy trò Đường Tăng tiêu diệt yêu quái ở nước Ô Kê, yêu quái đã sớm biến hóa thành một người giả. Thật khó để phân biệt thật giả. Mỹ Hầu vương thật và giả vừa đi tìm người phân giải vừa chiến đấu. Ngay cả các vị thần trên trời, Quán Thế Âm, Đường Tăng, Bát Giới, Sa Tăng và những vị thần dưới địa ngục cũng không thể phân biệt được. Trong cuộc chiến giữa "cái tôi thật" và "cái tôi giả", cuối cùng cái tôi giả phải dựa vào thần thông và pháp khí của Phật tổ mới có thể bị loại bỏ.

Sau khi Ngộ Không giả bị tiêu diệt, Đường Tăng lại đồng ý cho Tôn Ngộ Không cùng tới Tây Thiên. Tôn Ngộ Không đã giết nhiều cướp như vậy, tại sao Như Lai Phật Tổ và Bồ Tát Quán Thế Âm vẫn để Đường Tăng đồng ý cho Tôn Ngộ Không đi cùng? Tại sao lạ cho phép Ngộ Không giết những tên cướp kia? Ở đây, tác giả tin rằng điều này cho thấy Phật Tổ và Bồ Tát đã biết trước Ngộ Không sẽ thành Phật, và trong thế giới của Ngộ Không định sẵn sẽ có những yếu tố và chúng sinh này. Tất nhiên với một người sợ sát sinh cả tới những con kiến như Đường Tăng, thì sẽ không bao giờ và không thể sát sinh. 

Có người hỏi: Hoà thượng không sản xuất, chỉ đi hóa duyên, ăn những đồ người khác cho mình, họ tu luyện để tu bỏ những giả dối và nhân tố bất hảo trong sinh mệnh cũng là để thành tựu cá nhân người đó, vậy họ có cống hiến gì cho xã hội? Kỳ thực, sự lý giải của người tu luyện thường cao hơn lý của người thường ở tầng thứ này, cảm hóa chúng sinh, không chỉ nâng cao văn minh tinh thần mà còn khởi tác dụng với sự ổn định của xã hội, cứu tế bách tính, độ hoá người cúng dường có duyên, là cống hiến vô cùng to lớn. Ví dụ, Ngộ Không sau khi dập tắt lửa ở Hoả Diệm Sơn có thể giúp người dân quanh đó được an cư lập nghiệp. 

Lại có người nói, Hoả Diệm Sơn vốn là tai hoạ do Ngộ Không đại náo thiên cung gây ra (đạp đổ lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân), tạo kiếp nạn cho dân chúng. Quả đúng như vậy, tuy nhiên đây cũng là an bài trong sinh mệnh của Đường Tăng, là việc đã được sắp xếp đặt định trong cuộc đời. Vì vậy, đạo sĩ trông coi lò bát quái ở Cung Đâu Suất phải xuống trần làm thổ địa của Hỏa Diệm Sơn, Ngộ Không ba lần mượn quạt của Thiết Phiến công chúa chịu không ít khổ nạn, đã hoàn trả được tội lỗi trước đây của  mình. Còn Ngưu Ma Vương bướng bỉnh và cố chấp cuối cùng đã bị Tam thái tử Na Tra thu phục và đưa đến Tây phương hỏi tội. Tôn Ngộ Không cũng coi như đã loại bỏ được ma tính khi kết bạn với yêu quái năm trăm năm trước, lại xin được cho thần thổ địa ở Hỏa Diệm Sơn trở về cung Đâu Suất của Lão Quân. Tất cả đều đắc quả thiện, có thể nói là thiện hữu thiện báo được giảng trong Phật giáo.

8. Sự trượng nghĩa của Ngộ Không

Sau đó, thầy trò Đường Tăng đã tới Tế Trại quốc, truy đuổi con rể của Vạn Thánh Long vương là Cửu Đầu Trùng, kẻ đã đánh cắp xá lợi và hạt châu quý giá từ tháp Kim Quang, từ đó giải oan, cứu giúp các nhà sư ở chùa Kim Quang. Vạn Thánh Long Vương là bạn của Ngưu Ma Vương, tên tiểu yêu của Cửu Đầu Trùng được cử tới bảo tháp Kim Quang đã thú nhận vụ trộm bảo vật. Tôn Ngộ Không lại trượng nghĩa giúp quốc vương nước này lấy lại xá lợi, tất nhiên là không tham gia đấu tranh vì danh lợi, chứ đừng nói đến chính trị. Ngoài việc biểu dương chính nghĩa, Ngộ Không chủ yếu muốn cứu các vị sư tại chùa Kim Quang

Sau khi Tôn Ngộ Không cứu được các nhà sư ở chùa Kim Quang, cuối cùng vợ của Vạn Thánh Long Vương phải làm người trông coi bảo tháp. Trong trận đại chiến này, Long Vương chết, Long tử chết, Long nữ chết, chỉ còn lại Long bà, một mình lẻ loi hiu quạnh đến cuối đời. Ai có thể nghĩ rằng gia tộc Long Vương kết cục sẽ như thế, thật đáng buồn. Long bà im lặng trước việc ăn trộm xá lợi, tội không đáng chết, nhưng dù sao cũng là thân thích của tà ác, cũng không thể tha thứ cho hết thảy tội lỗi. 

Điều này khiến người ta liên tưởng tới việc, nếu như Trời diệt ĐCSTQ, tất cả những người không thực hành theo chính nghĩa, im lặng trước những hành vi bức hại người thiện lương, có thể tội không đáng chết, nhưng chắc chắn cũng sẽ phải trả giá. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp khuyên người ta làm tham thoái, tránh xa ĐCSTQ để không liên đới khi chúng bị tiêu diệt. 

Sau khi lắng nghe chân tướng của các học viên Pháp Luân Công hai mươi năm qua, thấy rằng họ chỉ nói hai câu: 1. ĐCSTQ là có hại cho nhân loại. 2. Pháp Luân Công không muốn thay đổi con người, mà chỉ khuyên mọi người bỏ điều ác và làm điều thiện, và không đứng trong đội ngũ của ĐCSTQ. Những gì họ nói có hợp lý không, mọi người có thể tìm hiểu về lịch sử thực sự của ĐCSTQ, tĩnh tâm tự hỏi bản thân. Tôi sẽ không thảo luận sâu về điều đó ở đây. Tuy nhiên, ít nhất, việc họ thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ là hợp lý và hợp pháp theo điều lệ đảng và Hiến pháp của ĐCSTQ, vì điều lệ đảng và Hiến pháp của ĐCSTQ đều quy định rằng mọi người có quyền tự do gia nhập và thoái xuất khỏi đảng và quyền tự do lựa chọn tín ngưỡng của mình. Các học viên Pháp Luân Công đang thực hiện quyền tự do tín ngưỡng, nêu ra sự thật về việc bị ĐCSTQ đàn áp, đây chính là bảo vệ nhân quyền cơ bản, sao có thể khoan dung cho tà ác bức hại? Nếu không thể bảo vệ các quyền cơ bản của con người và các giá trị phổ quát, nhân loại chẳng phải sẽ đại loạn hay sao?

Các học viên Pháp Luân Công giảng chân tướng trăm điều lợi không có một điều hại. Người tu luyện trước đây có câu: Người xuất gia không nói dối. Người tu luyện nói lời thật, làm việc thiện, tôi nghĩ đó là sự tổng kết thể ngộ từ bản thân họ trong quá trình theo đuổi chân lý cuộc sống, là chân ngôn chân lý. Tất nhiên, mức độ tiếp cận chân lý của những lời nói thật ở các cảnh giới khác nhau, tầng thứ khác nhau sẽ khác nhau. Do đó, bạn càng đọc "Tây Du Ký" càng thấy thú vị, càng đọc càng tư duy sâu sắc hơn, càng đọc càng cảm ngộ được ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Không quá đáng khi nói rằng nó có ý nghĩa hiện thực và ẩn dụ thực tế.

Thầy trò Đường Tăng đi qua rừng Kinh Cức, thoát khỏi những dây gai quấn quýt, dây dưa. Có lẽ Đường Tăng nóng lòng muốn đến Linh Sơn nên đã vô tình lạc vào chùa Tiểu Lôi Âm, quỳ bái yêu quái, khiến Ngộ Không gặp nạn. Tại đây yêu quái Hoàng Mi cản đường đã nói rất rõ ràng: Muốn tới Tây Thiên, thì phải vượt qua được quan nạn này. Sự thực là sau khi vượt qua đây, tầng thứ của Đường Tăng mới có thể đề cao hơn. Với sự trợ giúp của thiên binh thiên tướng, cuối cùng còn được Phật Tổ tìm cách thu phục yêu quái, thầy trò họ mới có thể vượt qua quan nạn. 

Tiếp theo, tại hẻm Hi Thị núi Thất Tuyệt, thầy trò Đường Tăng đã trừ bỏ mãng xà tinh. Trong chương này, Bát Giới đã theo Ngộ Không để tiêu diệt yêu quái. Mặc dù không giúp được gì nhiều, nhưng ở hai nơi Kinh Cức Lĩnh và hẻm Hi Thị, tất cả đều nhờ Bát Giới hóa thành heo lớn đào đất mở đường thoát thân cho mọi người.

Sau khi tiêu diệt Hoàng Mi lão quái, mãng xà tinh, Ngộ Không tới Chu Tử quốc để chữa bệnh cho vua. Khi đến nước Chu Tử, Ngộ Không có lẽ đã tu luyện được năng lực chữa bệnh, tức là tầng thứ đã không thấp nữa. Nhưng làm sao một người tu luyện giữa đường lại có thể chữa bệnh cho người? Hơn nữa, còn chữa dứt gốc bệnh, tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho quốc vương chính là yêu quái ở không gian khác - đánh bại yêu quái Trại Thái Tuế. Tại sao lại như vậy?

Ngoài việc diệt trừ yêu quái có hại trên đường tới Tây phương, Tôn Ngộ Không đồng thời cũng làm việc tốt giúp đỡ bách tính. Ở nước Chu Tử, Ngộ Không tin rằng quốc vương cũng là một minh quân, xứng đáng được đồng tình ủng hộ và giúp đỡ, vì vậy đã bỏ chút công sức để chữa bệnh, trừ yêu, cứu hoàng hậu, khôi phục lại hòa bình cho nước Chu Tử.

9. Đường Tăng thoát khỏi tình như thế nào

Trong hồi thứ 74 của "Tây Du Ký", "Trường Canh truyền báo ma hung dữ, Hành Giả ra tay trổ phép tài", phần mở đầu có viết: 

"Nguyên nhân chính vẫn dục tình,
Có tình có dục rành rành tự nhiên.
Sa Môn tu luyện thường xuyên,
Quên tình cắt dục là thiền đó thôi.
Sửa ý tứ, tâm chẳng rời
Bụi trần chẳng nhiễm, trăng ngời lung linh.
Tu tri tiến bộ tăng nhanh,
Công quả viên mãn ấy thành đại tiên.”

Những lời mở đầu này được viết sau khi Đường Tăng và đệ tử đi qua động Bàn Tơ và giết chết rết tinh nhiều mắt. Ở đây nói người thường là tràn đầy dục vọng. Là một người tu luyện, đôi khi có thể phạm sai lầm. Ví dụ, Trư Bát Giới muốn trêu ghẹo yêu tinh nhện, chủ động biến thành cá trê nhảy vào bồn tắm để tắm cùng yêu quái, không chỉ tự chịu khổ, sau đó còn hại mọi người cùng trúng độc và bị bắt. 

Thần tiên là thanh tịnh, vô vi, không nhiễm bụi trần, ý chí kiên cường, thanh tỉnh, từ bi. Tuy nhiên ở đây cần yêu cầu người tu luyện "cắt đứt lưới dục vọng, nhảy ra khỏi sự giam hãm của tình", loại bỏ thủ tính của nhục thân người thường. Trong Tây Du Ký, tình luôn triền miên dây dưa, đan xen và rối bời. Giống như cành cây và dây leo của Hạnh hoa tinh trong Kinh Cức lâm, và tơ nhện trong động bàn tơ. Những người phạm sai lầm rơi vào bẫy tình thường chủ động gây rắc rối, bị yêu tinh bắt và "ăn thịt". Do đó, ở đây không phải Phật không từ bi, mà là con người có lậu, không chủ động cải thiện bản thân, Phật tổ cũng không thể giúp đỡ được. 

Trong hai quan nạn liên quan tới rết tinh và bảy con nhện tinh, giữa chúng có quan hệ anh em, gắn bó như môi với răng. Rết tinh nhiều mắt cũng giống như nhện tinh, cũng là ẩn dụ của tình dục, sự tàn ác của chúng chính là ở độc tố, những người chạm vào nó sẽ nguy hại tới tính mạng. Điều này cũng giống như người tu luyện khi bị quan sắc dục đánh bại, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sinh mệnh. Nếu không nhờ sự "nỗ lực" của Tôn Ngộ Không, hành trình lấy kinh của Đường Tăng sẽ dừng lại ở đây không thể hoàn thành.

Vậy tại sao Đường Tăng, người đã ăn quả nhân sâm, chiến thắng Bạch Cốt Tinh và tu luyện thành thân thể bất tử, vẫn bị trúng độc và nguy hiểm tới tính mệnh mình? Phật giáo nói về việc từ bỏ nhục thể con người. Trên thực tế, sinh mệnh của Đường Tăng thực sự là "bất tử". Chỉ là không gian khác nhau có các thân thể khác nhau. Khi người ta chưa tu tốt ở tầng thứ này, khi vượt quan xảy ra những sự việc như vậy là hợp lý.

Tất nhiên, không dễ dàng để thoát khỏi sắc dục. Các yêu quái đặc biệt là loại liên quan tới tình và sắc sẽ tạo ra một người với dung mạo bề ngoài xinh đẹp giả tạo để cám dỗ, nếu không người tu luyện sẽ không thể bị dụ dỗ, khiêu khích, dẫn dụ. Trong "Tây Du Ký", khi chuột tinh biến thành cô gái xinh đẹp ở động không đáy giả vờ cầu cứu Đường Tăng, Ngộ Không rõ ràng nói với Đường Tăng rằng đó là một con yêu quái, Đường Tăng vẫn không thể chịu đựng được, vì vậy đã quay lại nhiều lần để cứu nó, cho nó đi cùng tới ngôi chùa gần đó, thậm chí còn để chuột tinh làm hại một số nhà sư trong chùa.

Những ham muốn, tội lỗi, quan niệm và thói quen xấu của người tu luyện hình thành nơi phàm trần, cộng với những sắp xếp tiêu cực trong cuộc sống, cùng nhau hình thành một "cái tôi giả" sẽ kiểm soát, thao túng tới cảm quan và cảm giác của xác thịt, chi phối suy nghĩ và hành vi của mọi người. Nếu muốn cắt đứt hoàn toàn, nó sẽ cầu xin đau đớn: "Sống như thế này có gì vui? Tốt hơn là chết." Nếu không được thỏa mãn, nó sẽ đau đớn và nó sẽ chết dần. Để trừ bỏ "cái tôi giả" này đòi hỏi một ý chí mạnh mẽ, nhẫn chịu, cái giả (bản ngã) chết đi và cái thật (bản chất) mới sống lại, đó là cảnh giới đẹp đẽ lâu dài và thực sự.

Hồi thứ 93 của "Tây Du Ký": "Vườn Cấp Cô hỏi cổ bàn nguồn, Nước Thiên Trúc chầu vua được vợ" mở đầu bằng đoạn: 

"Khởi niệm là liền có ái,
Dậy tình ắt sẽ sinh tai.
Thông minh cần chi biện tam đài,
Trọn vẹn tự theo về nguyên hải.
Mặc kệ thành tiên hay thành Phật
Cốt sao sắp xếp ở bên trong.
Thanh tịnh trong veo sạch bụi trần,
Chính quả siêu thăng lên thượng giới".

Ở nước Thiên Trúc, Đường Tăng gặp một công chúa do thỏ ngọc biến thành và bị ép thành thân với nó. Khi quốc vương nước đó biết được sự thật, ông đã khóc và hỏi: "Công chúa thật sự ở đâu?" Tôn Ngộ Không nói: "Để tôi bắt xong công chúa giả, công chúa thật tự nhiên sẽ trở về". Từ "tự nhiên" được sử dụng đúng. Về mặt tu luyện có nghĩa là loại bỏ cái tôi giả được hình thành hậu thiên, thì bản chất tiên thiên sẽ trở về thống trị xác thịt, đó là cái thật. Tất nhiên, trong tiểu thuyết, thông qua pháp lực của Tôn Ngộ Không giúp giải cứu công chúa thật đang sống trong chùa Bố Kim để minh họa sự trở về với bản chất ban đầu. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, rất mơ hồ, khó hiểu. 

Theo Sound of Hope
Bình Nhi biên dịch

Đọc tiếp