Mạn đàm về số phận các Thoa trong Hồng Lâu Mộng - Phần 2: Hương Lăng (tiếp)

Mạn đàm về số phận các Thoa trong Hồng Lâu Mộng - Phần 2: Hương Lăng (tiếp)
Mạn đàm về số phận các Thoa trong Hồng Lâu Mộng - Phần 2: Hương Lăng (tiếp) (Ảnh: Public Domain)

Tiếp theo Phần 1

4. Hương Lăng ngây ngô khổ chí học thơ, Bảo Ngọc ngu ngốc góp kịch đấu cỏ

Dẫu sao số phận của Hương Lăng cũng từng được nhà sư dự đoán từ trước, nàng "có mệnh không có vận". Quả đúng là như vậy. Số "mệnh" của cô nương này có lúc xem ra rất tốt. Hơn nữa, ban đầu khi tới nhân gian, sinh ra trong một gia đình tốt, cha mẹ yêu thương, nuông chiều như viên minh châu… Đến nay, nàng lại bị tên Tiết Bàn “ngốc bá vương" mua về, xem ra là điều bất hạnh. Tuy nhiên nàng được dì Tiết tốt bụng vô cùng yêu thương, bảo vệ, tạm thời giữ bên mình làm nha hoàn. Trên dưới Giả Phủ mọi người đều không đối xử với nàng bằng thái độ khác biệt. Thêm nữa, mặc dù nhỏ tuổi nhưng vì biết đối nhân xử thế nên nàng được mọi người yêu mến. Có người thấy nàng xinh đẹp nói nàng có "phẩm chất của mợ Dung ở Đông Viện". Mọi người đều biết, những người phụ nữ trong Hồng Lâu Mộng, Tần Khả Khanh con dâu của Giả Dung là nhân vật được người nhà hai phủ Vinh, Ninh từ trên là Giả Mẫu, bố chồng nàng là Giả Chân, tới thím nàng là Vương Hy Phượng đều sủng ái, yêu quý. Hơn nữa, khi ở trong giấc mộng Bảo Ngọc du ngoạn tới Thái Hư Ảo Cảnh trong mộng, tiên nữ "xinh đẹp quyến rũ", "phong lưu thướt tha" được tiên cô phái tới giúp Bảo Ngọc cũng là Khả Khanh. Có thể nói nhân vật có sắc thái thần bí nhất trong mười hai Thoa của Hồng Lâu Mộng là Mợ Dung (Tần Khả Khanh). Ở đây lại so sánh Hương Lăng với nàng, có lẽ tác giả cố ý nhắc nhở cho độc giả chú ý rằng, trong các nha hoàn của Giả Phủ, Hương Lăng là người khác biệt nổi trội hơn hẳn.

Nói về sự khác biệt với những nha hoàn khác của Hương Lăng, những ngày tháng Bảo Thoa dẫn nàng vào Đại Quan Viên là chi tiết đặc biệt đáng đề cập. Tác giả lần lượt miêu tả sinh động trong hai hồi là hồi 48 "Dùng bậy chữ tình, nhầm về tình, chàng đi buôn bán, Mến yêu gái nhã, gặp cuộc nhã, nàng mải ngâm thơ" và hồi 62 "Tương Vân ngây thơ, ngủ trên hoa thược dược; Hương Lăng trơ trẽn, cởi tấm quần hồng lăng". Đại Quan Viên là "biệt thự tỉnh thân" được xây dựng khi quý phi nương nương Giả Nguyên Xuân thăm nhà. Sau khi nàng hồi cung, liền lệnh cho Bảo Ngọc, Đại Ngọc, Bảo Thoa và các chị em trong Giả phủ vào sống trong đó. Bảo Thoa cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên ngày nọ, Bảo Thoa lại cầu xin mẹ cho Hương Lăng vào Đại Quan Viên làm bạn với mình, "Bảo Thoa nói: Mẹ đã có những người này ở bên cạnh rồi, nên cho chị Lăng đến ở với con. Trong vườn vắng, đêm lại dài, đêm nào con cũng làm việc, nếu thêm được một người chẳng vui hay sao?”, mẹ Bảo Thoa nghe vậy thì đồng ý. Vừa nói vừa bảo Hương Lăng thu dọn chăn đệm, hòm rương, sai một bà già và Trần Nhi mang đến Hành Vu Uyển, rồi Bảo Thoa và Hương Lăng cùng vào trong vườn. Chúng ta hãy nghe hai đoạn hội thoại giữa họ:

"Hương Lăng nói với Bảo Thoa:

- Tôi vẫn muốn nói với mẹ, khi cậu ấy đi rồi, tôi sẽ đến ở với cô. Nhưng lại sợ mẹ ngờ vực bảo tôi chỉ thích sang vườn để chơi đùa, không ngờ bây giờ cô lại nói cho.

Bảo Thoa cười nói:

- Tôi vẫn biết chị thích vườn này đã lâu, chỉ vì không có dịp thôi. Thỉnh thoảng đến một lần, chị lại vội vội vàng vàng, chẳng có thú gì. Vì thế, nhân dịp này, tôi xin cho chị ở lâu, chừng một năm. Tôi thì có thêm bạn, chị thì được thỏa lòng.

- Cô ơi! Nhân dịp này, cô dạy tôi làm thơ nhé!

- Chị thật là được đất Lũng lại mong đất Thục. Tôi khuyên chị hãy thong thả".

Tuy nhiên, Hương Lăng lại rất muốn học thơ. Sau bữa tối hôm đó, khi Bảo Thoa đến chỗ Giả Mẫu, nàng say mê học thơ đến mức phát cuồng. Nàng thường nghe Bảo Thoa kể lại rằng Đại Ngọc luôn thắng cuộc thi thơ ở các cuộc thơ tại Đại Quan Viên. Nàng không đợi được tới khi Bảo Thoa về và cũng chẳng bận tâm đến việc Lâm Đại Ngọc vẫn còn bệnh mà tìm tới Tiêu Tương Quán.

Hương Lăng tự mình đến Tiêu Tương Quán. Lúc đó, Đại Ngọc đã gần khỏi bệnh, và cô bé rất vui khi thấy Hương Lăng vào sống trong vườn Đại Quan Viên. Hương Lăng mỉm cười nói: "Giờ tôi đã đến đây, tôi có chút thời gian rảnh. Thật may mắn khi được cô dạy thơ." Đại Ngọc mỉm cười nói: "Chị đã muốn làm thơ thì phải gọi tôi bằng thầy. Tôi không giỏi, cũng dạy nổi chị”. “Nếu thực thế, em xin gọi cô là thầy, xin cô đừng ngại".

Và thế là Hương Lăng bắt đầu học thơ. Lâm Đại Ngọc kiên nhẫn giảng giải cho nàng những nguyên tắc "khai, thừa, chuyển, hợp" (mở bài, triển khai bài, chuyển hướng bài, kết bài), “Bằng trắc hư thực", rồi nói: "Nếu được câu hay khác thường thì bằng trắc hư thực không cần phải đối nhau cũng được.” Sau đó, Bảo Ngọc hướng dẫn nàng đọc những bài thơ nổi tiếng. Nàng còn mời Thám Xuân và Bảo Ngọc ngồi xuống, nghe họ giảng giải. Hương Lăng cầm tập thơ về Hành Vu Uyển, chẳng nhìn đến công việc gì, thắp ngay đèn đọc hết bài này đến bài khác. Tình trạng này kéo dài trong nhiều ngày. Mỗi khi làm xong một bài thơ, nàng vội vàng bảo Đại Ngọc đọc, nhưng nàng không thấy nó hay. Chúng ta hãy cùng xem các đoạn trích:  

"Bảo Thoa cười nói: Chị này nhất định điên rồi! Đêm qua chị ta lầm rầm đến tận canh năm mới ngủ. Nằm được một lúc giời sáng, đã lại thấy dậy rồi, vội vàng chải đầu sang ngay bên cô Tần. Khi về thẫn thờ một lúc, làm được một bài nhưng không hay, chắc bây giờ chị ta lại làm bài khác đấy. Bảo Ngọc cười nói: Thật đúng là “đất thiêng thì người giỏi!” Trời đã sinh ra người, không bao giờ bỏ phí tính tình của người. Ngày thường chúng ta vẫn phàn nàn, tiếc cho chị ấy là người tục! Ngờ đâu bây giờ lại thế này! Mới biết trời đất rất công bằng…" "Mọi người nghe nói, cười ầm lên. Bảo Thoa nói: Thực là con ma thơ! Chỉ tại con Tần cám dỗ chị ấy. Đại Ngọc cười nói: Thánh nhân nói “dạy người không biết chán”, chị ta cứ hỏi đến tôi, lẽ nào tôi lại không bảo?"

Chương 62 miêu tả Hương Liên và mấy thị nữ hái ít hoa cỏ ngồi xúm lại ở bãi cỏ đánh chọi gà chơi". Người này nói: “Tôi có cây liễu Quan Âm”; người kia nói: “Tôi có cây thông La Hán”. Người này nói: “Tôi có cây trúc Quân Tử”; người kia nói: “Tôi có cây chuối Mỹ Nhân”. Người này nói: “Tôi có cỏ tinh tinh; người kia nói: “Tôi có hoa nguyệt nguyệt”. Người này nói: “Tôi có hoa mẫu đơn trong vở Mẫu Đơn đình”; người kia nói: “Tôi có quả tỳ bà trong bản Tỳ bà ký”. Đậu Quan nói: Tôi có cành hoa “tỉ muội”. Nghe vậy không ai đáp lại, Hương Lăng liền nói: Tôi có cánh huệ “phu thê”. Đậu Quan nói: Xưa nay chẳng thấy ai nói cánh huệ “phu thê” cả. Hương Lăng nói:  Một cành có một bông hoa gọi là “lan”, một cành có mấy bông hoa gọi là “huệ”. Trên dưới đều có hoa thì gọi là cánh huệ “huynh đệ”; hoa nở ngang nhau thì gọi là cánh huệ “phu thê”. Chùm hoa này của tôi nở liền nhau, chẳng phải cánh “phu thê” là gì? Đậu Quan không cãi lại được, đứng dậy cười nói: Cứ như chị nói thì một bông hoa lớn, một bông hoa bé là cánh huệ “bố con”; bông hoa quay lưng lại nhau thì gọi là cánh huệ “kẻ thù” à? Chồng chị đi vắng hơn nửa năm nay, chị nhớ anh chàng, nên nhìn chùm hoa, cũng bảo là hoa vợ chồng, không biết xấu hổ!

...

"Hai người vật nhau ở dưới đất. Mọi người vỗ tay cười nói:

- Hỏng rồi! Vũng nước kia kìa, khéo làm bẩn cả quần mới của chị ấy!

Đậu Quan quay lại nhìn, thấy bên cạnh có một vũng nước mưa, Hương Lăng bị bẩn quần đâm ngượng, vội giật tay bỏ chạy. Mọi người cười ầm lên, nhưng sợ Hương Lăng giận lây nên cũng bỏ đi cả.

Hương Lãng đứng dậy, cúi đầu nhìn, thấy quần áo mình hãy còn nước bẩn đương nhỏ từng giọt, liền mắng luôn miệng. Vừa lúc ấy Bảo Ngọc trông thấy họ chọi cỏ gà, cũng đi ngắt cỏ đến chơi. Thấy mọi người bỏ chạy, chỉ còn trơ lại một mình Hương Lăng đương cúi đầu nhìn xuống quần, liền hỏi:

- Tại sao họ chạy cả thế?

- Tôi có một chùm hoa “phu thê”, họ không biết lại bảo tôi nói bậy, đâm ra cãi nhau. Họ lại làm bẩn cả quần mới của tôi.

  - Chị có chùm hoa “phu thê” thì đây tôi lại có hoa ấu “tịnh đế”.

Miệng nói, tay Bảo Ngọc cầm một cành hoa ấu “tịnh đế” chập cả chùm hoa “phu thê” vào làm một.

Hương Lăng nói:

- “Phu thê” với không phu thê, “tịnh đế” với chẳng tịnh đế! Cậu hãy nhìn cái quần tôi đây này!

Bảo Ngọc cúi đầu nhìn, “úi chà” một tiếng nói:

- Tại sao chị lại bị kéo xuống bùn thế này? Đáng tiếc! Lụa đỏ thạch lựu này dễ bẩn lắm!

- Đây là của cô Cầm mang đến cho hôm nọ, cô Bảo may một cái, tôi may một cái, hôm nay mới đem ra mặc đấy.

Bảo Ngọc giậm chân thở dài:

- Nhà các chị, một ngày làm hỏng một cái quần cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng một là cô Cầm mang đến cho, chị và chị Bảo, mỗi người may một cái. Quần của chị Bảo còn tốt, mà quần của chị đã hỏng rồi, như thế chẳng phụ lòng tốt của cô Cầm hay sao? Hai là, dì bên ấy cũng lắm nhời, tôi thường nghe thấy dì ấy bảo các chị hoang phí, chỉ phá hại, không biết tiếc của. Bây giờ để dì ấy trông thấy, lại làm rầm lên đấy!"

Hai người trò chuyện hồi lâu, Bảo Ngọc nhớ ra Tập Nhân cũng có một chiếc giống hệt. Cậu đề nghị về lấy cho Hương Lăng đổi. Hương Lăng nói: "Thế cũng được, không dám phụ lòng cậu. Tôi chờ ở đây. Xin cậu bảo chị ấy thân hành mang đến cho tôi mới được!”

Tập Nhân nổi tiếng hào phóng, và cô rất hợp với Hương Lăng. Cô cầm váy, theo Bảo Ngọc dẫn đi tìm Hương Lăng. Hương Lăng cúi chào cảm ơn. Cô bảo Bảo Ngọc quay lưng lại, vội vàng thay đồ và đưa chiếc váy bẩn cho Tập Nhân. Hương Lăng thấy Bảo Ngọc ngồi xổm dưới đất, lấy cành cây đào một cái hố, rắc hoa rụng vào đấy, rồi chôn chùm hoa “phu thê” và cành hoa “tịnh đế” xuống, lại phủ hoa rụng lên trên, lấp đất lại. Liền kéo tay Bảo Ngọc cười nói: Cậu lại làm cái trò gì đấy? Không trách ai cũng bảo cậu hay chơi ma chơi mãnh, làm cho người ta ghê cả người. Xem kìa! Tay cậu dính đầy bùn và rêu, không rửa ngay đi à? Bảo Ngọc cười, đứng dậy đi rửa tay, Hương Lăng cũng quay về. Hai người đi được mấy bước, Hương Lăng gọi giật lại. Bảo Ngọc không biết có chuyện gì, xoa hai tay dính bùn, cười hì hì quay lại hỏi: “Việc gì thế?”

Hương Lăng đỏ mặt chỉ cười, mồm muốn nói, nhưng không ra lời. Lúc đó Trăn Nhi là đứa hầu ở bên kia chạy lại nói:

- Cô Hai chờ chị đấy!

Hương Lăng lại đỏ mặt lên, rồi nói với Bảo Ngọc:

- Việc cái quần, cậu đừng nói cho anh cậu biết nhé!

Nói xong quay đi. Bảo Ngọc cười nói:

- Tôi điên đâu? Lại thò đầu vào miệng hổ!".

Nếu thời gian của Hương Lăng ở Đại Quan Viên có thể so sánh với thiên đường, thì sau khi đọc xong đoạn đối thoại cuối cùng, lại cảm thấy như thể nàng đột nhiên rơi xuống địa ngục sao?

5. "Số mệnh" đã định như trong sách, kiếp nạn của đời này không cách nào thoát khỏi

Hương Lăng là một cô gái cực kỳ đơn giản. Tốt bụng, chất phác và vô tư lự. Được Tiết Bàn mua về, nàng tin rằng mình thuộc về chàng và tự nhiên sẽ trở thành thiếp của chàng. Giờ đây, bên cạnh dì Tiết, nàng tận tụy phục vụ bà lão. Sống trong Đại Quan Viên cùng Bảo Thoa, nàng chuyên tâm học thơ và giao lưu với mọi người bằng một trái tim ngây thơ, không mang ác ý. Từ Lý Hoàn, mợ chủ có thân phận cao nhất, đến Hoa Tập Nhân, người hầu gái tính toán nhất, và đặc biệt là Lâm Đại Ngọc, tiểu thư nghiêm khắc và thường xa cách nhất, ai nấy đều cảm động trước sự thuần khiết tự nhiên của nàng và họ đều rất yêu quý nàng.

Không lâu sau, Hương Lăng nghe tin Tiết Bàn ở bên ngoài kết giao với "nhà hoa quế họ Hạ", nhìn thấy tiểu thư nhà họ ưng mắt muốn cưới về. Hương Lăng mừng rỡ vô cùng, cuống cuồng lo toan chuyện này. Nàng nói: "Tôi chỉ mong cô ấy về bên này cho sớm, lại thêm được một người làm thơ nữa đấy". Nàng tưởng tượng một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi như vậy đương nhiên sẽ tao nhã, hòa bình. Nàng chỉ mong Tiết Bàn lấy vợ, để nàng có thể có được một lá bùa hộ mệnh. Nàng chỉ cần "cần cù hầu hạ" là được. Vì vậy, nàng háo hức chờ ngày thành hôn gấp mười lần Tiết Bàn.

"Nhà ấy vốn là họ Hạ, rất giàu. Không kể số ruộng đất, riêng chỗ trồng quế cũng có mấy chục khoảnh. Cả đất Trường An này, những hiệu bán hoa quế ở trong và ngoài thành, đều là của nhà ấy cả. Tất cả những chậu cảnh bày ở trong cung cũng đều là của nhà ấy đem dâng. Vì thế mới có cái tên riêng ấy. Hiện giờ ông cụ đã mất rồi, chỉ còn bà cụ già ở với cô con gái. Cô này không có anh em gì cả. Đáng tiếc nhà ấy thế mà tuyệt tự". Hơn nữa, giống như họ Tiết, có danh sách trong Bộ Hộ thường nhận tiền của triều đình. Đáng tiếc lão gia nhà họ không còn nữa, chỉ còn một cô con gái ruột tên là Kim Quế. Người mẹ góa bụa của cô đã một mình nuôi nấng, cưng chiều và cho cô mọi thứ cô muốn. Sự nuông chiều quá mức này đã nuôi dưỡng tính cách hống hách trong cô gái. "Cô gái họ Hạ năm nay mới mười bảy tuổi, có chút nhan sắc, cũng biết ít nhiều chữ nghĩa, nhưng bụng dạ thâm hiểm có thể nối gót được Phượng Thư. Chỉ hiềm một nỗi, từ bé cha chết sớm, không có anh em ruột thịt, một mình là gái, được mẹ nâng niu chiều chuộng như hòn ngọc báu, hễ con muốn gì là mẹ chịu theo ngay, vì thế không khỏi gây nên cái tính chú Chích, tôn mình như đức Phật, rẻ người như bùn; bề ngoài thì tươi đẹp như bông hoa, nhưng bên trong lại có tính nóng nảy như sấm sét. Khi ở nhà đối với đám a hoàn thì hay gắt gỏng chửi mắng đánh đập".

Giờ đã kết hôn, Kim Quế cho rằng mình sẽ là mợ chủ, và cần thể hiện quyền uy để kiểm soát người khác. Ngay sau khi kết hôn, nàng đã khuất phục được tên Tiết Bàn bướng bỉnh và kiêu ngạo. Sau đó, nàng bắt đầu thao túng những người xung quanh, đặc biệt là Hương Lăng, người phụ nữ xinh đẹp và tài năng mà Tiết Bàn đã mua. Họ hoàn toàn không hợp nhau. Để gieo rắc bất hòa giữa họ, Kim Quế xúi giục thị nữ Bảo Thiềm quyến rũ Tiết Bàn. Tiết Bàn là người có mới nới cũ, đã vô cùng vui mừng và biết ơn khi vợ đồng ý cho mình qua lại với Bảo Thiềm. Một ngày nọ, Hạ Kim Quế cố tình để Bảo Thiềm và Tiết Bàn ở lại một mình, rút lui vào bóng cây. Nàng ra lệnh cho thị nữ đi tìm Hương Lăng bảo cô về phòng lấy khăn tay cho mình. Không biết mưu mô của Kim Quế, Hương Lăng vội vã vào phòng, đẩy cửa mở. Bảo Thiềm sợ hãi bỏ chạy, còn Tiết Bàn vì tức giận nên đã đá và đánh Hương Lăng. Kim Quế vu khống rằng Tiết Bàn đã cướp thị nữ của mình, buộc Hương Lăng phải nhường phòng và yêu cầu nàng đến phòng mình để hầu hạ. Hương Lăng không còn cách nào khác là phải mang chăn gối đến. Buổi tối, cô bị sai pha trà và mát-xa chân, liên tục bảy tám lần một đêm khiến Hương Lăng không ngủ một chút nào. Tình trạng này kéo dài nhiều ngày. Tiết Bàn có Bảo Thiềm nên chẳng quan tâm gì cả. Kim Quế tức giận nên mọi oán giận của cô ta đều trút lên đầu Hương Lăng. Nửa tháng sau, nàng ta lại giả vờ ốm. Đầu tiên là nói Hương Lăng giận mình, sau đó lại nói Hương Lăng đã yểm bùa. Nàng ta khóc lóc, làm ầm lên, dọa chết. Nàng ta chọc giận Tiết Bàn đến mức anh ta tiện tay với lấy một cái dóng cửa, chạy thẳng đi tìm Hương Lăng, không cho nói câu nào đánh bừa vào đầu, vào mặt, vào khắp người Hương Lăng. Dì Tiết bực mình vì hai người cãi nhau đến nỗi không biết phải làm gì. Vừa mắng Tiết Bàn, bà vừa quát người đưa Hương Lăng đi bán, "bán nó đi lấy mấy lạng bạc, thế là nhổ được cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt, để cho cả nhà được sống yên ổn!". Nghe vậy, Kim Quế càng thêm tức giận, cãi nhau với mẹ chồng. Thấy vậy, Bảo Thoa vội vàng thuyết phục mẹ vào nhà. Cô nói với mẹ: "Nhà ta đây chỉ biết mua người, chứ không bao giờ bán người. Mẹ giận quá đâm ra lẫn. Người ta nghe thấy chẳng chê cười hay sao? Nếu anh chị ghét bỏ nó, thì cứ giữ nó lại để hầu con. Con cũng đương thiếu người đây". Hương Lăng chạy đến trước mặt Tiết phu nhân khóc lóc van xin ở lại hầu, không muốn đi đâu cả. Tiết phu nhân đành thôi.

Hương Lăng vốn đã yếu ớt, giờ lại bị uất ức nên đâm ra nghĩ ngợi, trong ngoài dày vò, không chịu nổi, sinh ra bệnh ráo huyết, ngày một gầy mòn, biếng ăn biếng uống, mời thầy chạy thuốc cũng không khỏi.

Chương 80 của "Hồng Lâu Mộng" kể lại kết cục bi thảm của Hương Lăng. Chương này có tựa đề: "Gặp anh chồng phũ, Hương Lăng bị trận đòn oan; Chữa đàn bà ghen, đạo sĩ kê bài thuốc nhảm." Nửa sau của chương kể lại hành trình tìm kiếm phương thuốc của Giả Bảo Ngọc để cứu Hương Lăng. Vừa khỏi bệnh, Giả mẫu sai người đến bảo Bảo Ngọc: Sáng sớm mai phải đến miếu Thiên Tề lễ tạ. Anh tình cờ gặp một vị đạo sĩ có biệt danh là "Vương Nhất Niêm", do người nhà họ Ninh và họ Dung đặt cho, họ cho rằng cao dán của ông có hiệu quả, chữa khỏi mọi bệnh chỉ sau một lá cao dán. Bảo Ngọc hỏi: "Tôi hỏi thầy có thứ cao nào dán khỏi được bệnh ghen của đàn bà không?" Vương Nhất Niệm đáp: "Không có thuốc cao chữa bệnh ghen, chỉ có thứ thuốc uống may ra chữa được. Nhưng phải dần dần chứ không thể khỏi ngay được." Bảo Ngọc vội hỏi: "Thuốc gì? Cách uống thế nào? Thuốc ấy gọi là thuốc “chữa ghen”: lấy một quả lê mùa thu hạng tốt, hai đồng cân đường, một đồng cân trần bì, ba bát nước, sắc đến khi lê chín thì được. Sáng nào cũng ăn một quả và cứ ăn đi ăn lại mãi thì khỏi. Một thang không khỏi thì uống mười thang, hôm nay không khỏi thì ngày mai uống tiếp, năm nay không khỏi thì sang năm. Vì ba vị thuốc này đều nhuận phế khai vị, không hại đến người. Vừa ngọt lừ, khỏi ho, lại dễ uống. Uống đến khi một trăm tuổi, thế nào người cũng phải chết, chết rồi thì còn ghen vào đâu nữa? Bấy giờ là kiến hiệu đấy'. Thật ra, đây hoàn toàn không phải là nói đùa. Chẳng phải chính là lời của vị đạo sĩ đã giảng giải "Hảo Liễu Ca": "Thế thượng vạn bàn, hảo tiện thị liễu, liễu tiện thị hảo?"

Bảo Ngọc đã từng thấy ghi chép về "số phận" của Hương Lăng trong hồi thứ năm, "Chơi cõi ảo, mười hai thoa chỉ đường mê; Uống rượu tiên, mộng lầu hồng diễn thành khúc". Nó nằm trong tủ của "Kim Lăng thập nhị thoa chính sách”.

"Bảo Ngọc xem xong lại càng không hiểu, cất quyển sổ ấy vào tủ và mở tủ đựng “phó sách”, lấy một quyển ra xem, thấy trang đầu có vẽ một cành hoa quế, mé dưới có cái ao, nước cạn, bùn khô, cây sen héo, ngó sen tàn. Mặt sau có đề thơ:

Sen thơm liền gốc nở chùm hoa,
Gặp gỡ đường đời thật xót xa.
Từ lúc cây trong hai chỗ đất.
Hương hồn trở lại chốn quê nhà"

Đây chính là "số mệnh" tồn tại song song với cuộc đời của mỗi người. Trong giấc mơ, Bảo Ngọc nhìn thấy một cuốn sách ở không gian khác ghi chép "số phận". Nhưng làm sao chàng biết được "một cây quế" trong bức tranh và câu "nước cạn, bùn khô, sen héo, ngó sen tàn" ám chỉ ai và hoàn cảnh của ai? Càng khó hiểu hơn nữa những gì bài thơ muốn nói: 1. Anh Liên và Hương Lăng là cùng một người. 2. Cuộc đời của nàng thật đáng thương, (3) "Vì cây cô đơn mọc ở hai nơi" (hai chữ Thổ và một chữ Mộc) là chữ "桂"- "quế", (4) Hương Lăng bị nàng ta tra tấn đến chết..

Trong một số tình tiết từ hồi đầu tiên đến hồi thứ tám mươi của "Hồng Lâu Mộng", đằng sau hình ảnh cuộc đời sống động của Hương Lăng, "sự thật" được ẩn giấu có lẽ chính là "số mệnh", là điều không thể tiết lộ, tuy nhiên tác giả lại dày công muốn dùng nội dung của tác phẩm để tiết lộ "thiên cơ" và đánh thức con người thế gian.

Theo Xinsheng.net
Bình Nhi biên dịch