Quốc vương nước Ô Kê phạm tội gì mà bị dìm dưới giếng ba năm?

Quốc vương nước Ô Kê phạm tội gì mà bị dìm dưới giếng ba năm?
Quốc vương nước Ô Kê bị chết đuối đã 3 năm, may được thầy trò Đường Tăng cứu mạng. (Ảnh: Public Domain)

Trong Tây Du Ký có đoạn kể về quốc vương nước Ô Kê bị yêu quái đẩy xuống giếng chết đuối ba năm, may mắn thay thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh đi qua, mới có thể giải cứu. Đằng sau đó, tất cả đều có nguyên nhân.

Chuyện kể rằng, Tam Tạng ngồi trong thiền đường dưới ánh đèn, tụng hết một lượt quyển kinh Lương Hoàng Thủy Sám và kinh Khổng Tước mãi tới canh ba mới cất vào tay nải. Bên ngoài bỗng một trận gió lớn nổi lên, Tam Tạng lấy vạt áo che lại, trong lòng có phần sợ hãi. Song do quá mệt mỏi, Tam Tạng gục đầu xuống án, thiu thiu mơ màng. Đang mơ mơ màng màng, Tam Tạng nghe trong tiếng gió vút qua bên ngoài thiền đường, thì gặp oan hồn của vua nước Ô Kê.

1. Bỏ lỡ Phật duyên, rơi vào tai họa

Quốc vương nước Ô Kê vốn có duyên với Phật. Trong Tây Du Ký có chép, vì ông thường làm việc thiện bố thí tăng nhân mà kết Phật duyên, chỉ tiếc rằng ở bước cuối cùng lại đem Văn Thù Bồ Tát ngâm xuống nước ba ngày, từ đó mất đi cơ duyên; lại phạm phải tội lớn, từ đó mới có kiếp nạn sau này.Trong hồi thứ 39 "Một hạt linh đơn xin thượng giới; Ba năm vua cũ lại hồi sinh" có đoạn: 

"Bồ Tát nói:

– Nhà ngươi không biết. Trước kia vua nước Ô Kê ham làm việc thiện, đãi cơm chay các nhà sư. Phật sai ta xuống độ ông ta về phương Tây, được chứng quả La Hán mình vàng. Nhưng ta không thể cứ để nguyên hình gặp ông ta được, bèn biến thành một nhà sư thường, đến xin ít cơm chay. Ta hỏi vặn cho mấy câu, ông ta không biết ta là người tốt, sai trói ta lại, ngâm ta dưới sông Ngự Thủy ba ngày ba đêm. May nhờ có thần Lục giáp mình vàng cứu ta về phương Tây. Ta tâu chuyện với Như Lai, Như Lai sai quái vật này tới đẩy ông ta xuống giếng, dìm trong ba năm, để báo cái hạn thủy tai ba ngày cho ta. “Một ngụm nước, một miếng cơm đều từ tiền định”. Hôm nay được các ngươi tới đây, lập nên công tích.

Hành Giả nói:

– Ngài tuy báo được mối tư thù “một miếng cơm, một ngụm nước” nào đó, nhưng yêu quái đã hại không biết bao nhiêu người rồi?

Bồ Tát nói:

– Hắn chưa từng hại một người nào. Từ khi hắn đến, suốt ba năm, mưa thuận gió hòa, dân yên nước thịnh, nào có hại ai đâu?"

Hóa ra con yêu quái là do Phật sai đến để giúp quốc vương nước Ô Kê hoàn trả tội lỗi bất kính mà ngài ấy đã gây ra với Văn Thù Bồ Tát. Vua ngâm Văn Thù Bồ Tát trong ba ngày, đã phải chịu phạt ba năm dìm trong giếng.

Kim Thiền Tử – đệ tử Phật Như Lai – ngủ gật trong giờ giảng kinh và vô tình đá đổ một hạt gạo nên bị phạt đày xuống trần gian tu 10 kiếp, 9 kiếp qua Lưu Sa Hà bị Sa Tăng ăn thịt, đến kiếp thứ 10 thì khi sinh ra đã mất cha, mẹ thì bị tên lái đò Lưu Hồng chiếm đoạt.

Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, khi Phật Tổ đến thu phục lại có ý thách thức, đã bay không ra khỏi lòng bàn tay Như Lai lại còn tè một bãi chỗ ngón tay Đức Phật, rốt cuộc bị nhốt dưới núi Ngũ Hành 500 năm. Do đó, mạo phạm các vị Thần, Phật, Bồ Tát là mang tội rất lớn.

Trên thực tế, ở đây căn bản không phải là Bồ Tát trả thù. Nguyên nhân bởi Phật không có cái tình của con người, mà là tạo cơ hội cho con người chuộc lỗi. Thiếu nợ thì phải trả, đây cũng là thiên lý bất biến của vũ trụ.

2. Thật lòng sám hối, không biết Phật duyên lúc nào mới có lại 

Sau khi Bồ Tát thu phục yêu quái, quốc vương nước Ô Kê muốn chỉ làm một người dân bình thường, từ bỏ vương vị. Thực tế, đây cũng chính là sự sám hối về những lỗi lầm mình đã làm. 

Thầy trò Đường Tăng đi rồi, quốc vương còn trông ngóng mãi. (Ảnh: Public Domain)

"Song hoàng đế không chịu lên ngôi, cứ khóc hu hu, quỳ xuống giữa thềm, nói: Tôi chết đã ba năm, nay nhờ ơn sư phụ cứu cho sống lại, đâu dám càn rỡ ngồi ngôi cao, xin mời vị sư phụ này lên ngôi cho. Tôi mang vợ con ra ngoại thành làm dân cũng đủ lắm rồi.

Tam Tạng cũng không chịu nhận, cứ khăng khăng một lòng đi lễ Phật cầu kinh. Nhà vua lại mời Hành Giả. Hành Giả cười, nói: Chẳng giấu gì các vị, lão Tôn này chịu làm hoàng đế, thì đã làm vua khắp cả chín châu vạn nước trong thiên hạ rồi. Nhưng chúng tôi làm hòa thượng nhàn tản lười biếng đã quen. Nếu làm hoàng đế, thì phải để tóc dài, tối chưa nằm canh năm đã dậy, nghe lời tâu báo, trong dạ chẳng yên, gặp năm mất mùa lòng lo canh cánh. Như thế chúng tôi chịu sao nổi? Ngài cứ việc làm hoàng đế của ngài đi, còn tôi làm hòa thượng của tôi, tiếp tục tu hành. Quốc vương nài nỉ, nhường mãi chẳng được, đành bước lên ngôi báu, quay mặt về phương Nam, xưng trẫm, đại xá cho thiên hạ, ban thưởng cho các nhà sư chùa Bảo Lâm rồi cho về. Lại truyền mở cửa Đông các bày tiệc, thết đãi Đường Tăng. Một mặt lại sai triệu thợ vẽ, vẽ chân dung bốn thầy trò Đường Tăng, treo trong điện Kim Loan thờ cúng".

Mặc dù quốc vương nước  Ô Kê lại được lên làm vua, nhưng lại mất đi cơ duyên trở thành La Hán. Không biết liệu sau này còn có cơ duyên đắc được Phật Pháp nữa hay không, đó chẳng phải thật đáng tiếc sao? Tuy nhiên bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ rồi, lúc nào mới lại có cơ hội, thực sự là quá khó.

Theo Secret China
Bình Nhi biên dịch

Đọc tiếp