Tại sao phải chờ Ngộ Không tới núi Lạn Đào bảy lần, Bồ Đề Tổ Sư mới dạy pháp thuật?

Tại sao phải chờ Ngộ Không tới núi Lạn Đào bảy lần, Bồ Đề Tổ Sư mới dạy pháp thuật?
Tu luyện chính là quay về bản chất, trở về với cái tôi chân thật, không che đậy, thuần khiết và đẹp đẽ nhất. (Ảnh: Public Domain)

Tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân từ khi được biên soạn vào triều đại Minh cho đến nay, đã trở thành kinh điển nổi tiếng thế giới, được mọi lứa tuổi yêu thích đón nhận. Mỗi người đều có thể từ đó lý giải được những đạo lý khác nhau. Có câu nói: "Người biết xem thì thấy được đạo lý, kẻ không biết xem thì chỉ thấy náo nhiệt." Dù là nhìn ra đạo lý hay chỉ xem náo nhiệt, đều có những niềm vui không thể nói hết. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng mạn đàm về việc Tôn Ngộ Không đi đến núi Lạn Đào và thái độ của Ngộ Không đối với Sư phụ Bồ Đề Tổ Sư.

Tin tưởng vào Sư phụ: Chỉ nhờ vào lời dạy của Sư phụ

Sáu bảy năm tĩnh lặng vô vi, đủ để chứng minh sự tín tâm của Ngộ Không đối với Sư phụ. Dĩ nhiên, điều này cũng thể hiện sự thông tuệ của Ngộ Không trong việc lĩnh hội đạo lý, nếu không thì thử xem, bạn có thể kiên nhẫn chịu đựng được sự cô đơn trong suốt thời gian dài như vậy không?

Điều kiện tiên quyết để một Sư phụ có thể dạy tốt học trò là học trò phải tuyệt đối tin tưởng vào Sư phụ. Dù Sư phụ có tài năng lớn đến đâu, nhưng nếu học trò không tin tưởng, thì cũng không thể đi theo Sư phụ. Đây chính là nỗi buồn của Sư phụ. May mắn thay, Ngộ Không đã làm được điều đó, vượt qua những thử thách mà Tổ Sư bí mật sắp đặt, sau đó, Ngài mới bắt đầu đăng đàn giảng đạo.

Tôn Ngộ Không ngồi nghe giảng, sướng quá đến nỗi xoa tai vuốt má, mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân. Niềm vui lần đầu được nghe giảng đạo chỉ có thể dùng vẻ mặt và động tác cơ thể để biểu đạt. Đây cũng chính là sự thuần chân của Ngộ Không, không che giấu cảm xúc thật của mình.

Càng là người trong sáng ngây thơ chất phác, càng dễ dàng thể hiện cảm xúc và suy nghĩ ra bên ngoài, khiến mọi người dễ dàng nhận ra. Tu luyện chính là quay về bản chất, trở về với cái tôi chân thật, không che đậy, thuần khiết và đẹp đẽ nhất.

Điều này tất nhiên không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Bồ Đề Tổ Sư. Người trách móc Ngộ Không vì không nghe giảng nghiêm túc, chỉ vì quá vui sướng mà không chú ý. Niềm vui tràn ngập không thể che giấu. Điều này làm Tổ Sư cảm thấy mình có thể truyền đạo rồi.

Ngộ Không thưa: Con thành tâm nghe giảng, đến những chỗ sư phụ giảng nhiệm mầu quá, lòng vui mừng khôn xiết, không nhịn được, nên có những điệu bộ như vậy, mong sư phụ tha tội. Sư phụ nói: Ngươi đã hiểu chỗ nhiệm mầu, ta thử hỏi ngươi, người đến động này đã bao lâu rồi?

Ngộ không đáp: Con lú lẫn đần độn, không biết đã đến đây mấy năm rồi. Con chỉ nhớ những khi trong bếp không có lửa, thường ra sau núi kiếm củi, thấy có một cây đào ngon, con đã bảy lần ăn no đào rồi.

Tổ Sư nói: "Núi đó gọi là Núi Đào Chín Lần. Con đã ăn qua bảy lần, chắc là đã qua bảy năm rồi. Vậy con đến đây học cái gì từ ta?"

Ngộ Không đáp: "Chỉ dựa vào lời dạy của Sư phụ, con đã học được chút ít đạo lý."

Nhìn xem, Ngộ Không thật sự không tham vọng gì, dù đến đây với mục đích trường sinh, nhưng lại nói một cách nhẹ nhàng như vậy. Cũng không có gì ngạc nhiên khi Tổ Sư thích Ngộ Không, một chuyện lớn như vậy mà hắn lại coi nhẹ. Tu luyện chính là không có tham vọng, tự nhiên đạt được, nhưng đức tính kiên trì và quyết tâm là không thể thiếu.

Câu hỏi đặt ra là: Có ai làm Sư phụ mà lại không yêu thích Ngộ Không như vậy không? Đây chính là lý do vì sao Sư phụ phải tìm học trò. Tu luyện chính là tu tâm. Hiểu được sinh tử, ngộ ra đại đạo, phá vỡ mê lầm mà thoát ra.

Tu luyện tâm tính: Ý nghĩa của Núi Lạn Đào

Các bạn có hiểu được ý nghĩa của Núi Lạn Đào không?

"烂 - Lạn" trong tiếng Trung có nghĩa là chỉ sự chín muồi, giống như quả dưa chín thì cuống rụng xuống. Quả đào chín rục rồi bị Ngộ Không ăn mất, chỉ còn lại hạt. Hạt đào này chính là "cốt lõi", biểu thị rằng yếu tố quan trọng trong việc tu luyện chính là "tu tâm".

Ngộ Không nhập sư môn không đắc đạo pháp chân truyền, ban đầu chỉ làm những công việc vặt vãnh để tu tâm dưỡng tính. Mỗi lần ăn một trái đào hỏng là mỗi lần đề cao tâm tính của mình.

Trong nguyên tác có viết: "Có ba nghìn sáu trăm cây, đằng trước có một nghìn hai trăm cây, hoa quả nhỏ bé, ba nghìn năm mới chín, người ăn vào sẽ thành tiên, thân nhẹ người khỏe. Ở giữa có một nghìn hai trăm cây, hoa thơm quả ngọt, sáu nghìn năm mới chín, người ăn vào có thể bay bổng lên mây, trẻ mãi không già. Một nghìn hai trăm cây ở phía sau, vỏ vân tím hột vàng lợt, chín nghìn năm mới chín, người ăn vào thọ ngang trời đất, sánh cùng nhật nguyệt".

Trong các loại trái cây, chỉ có đào mới được gọi là "đào tiên". Có thể thấy rằng, mỗi lần ăn một quả đào tiên, người ta sẽ gột bỏ đi một lớp vỏ ngoài, bỏ đi những thứ ngoại tại, còn lại chút ít khí tiên. Loại bỏ lớp vỏ bên ngoài như con ve sầu lột xác, dần dần thăng hoa lên, tâm tính đề cao lên. Sau khi lột đi bảy lớp vỏ, tâm tính mới đạt đến mức mà Bồ Đề Tổ Sư có thể nhận làm đệ tử. Học trò thật sự là do Tổ Sư tuyển chọn kỹ càng.

Thế gian thật sự náo nhiệt! Nhưng có bao nhiêu người có thể phá vỡ sinh tử, ngộ ra đại đạo, thoát khỏi mê lầm, bước qua được núi Lạn Đào và thoát khỏi được hai chữ "nhân quả" này?

Theo Secret Shina
Bình Nhi biên dịch

Đọc tiếp