Tây Du Ký: Vì sao hoàng hậu nước Chu Tử bị yêu quái bắt đi suốt ba năm?

Trong hồi thứ 71 Tây Du Ký của tác giả Ngô Thừa Ân - “Hành giả giả danh hàng quái sấu, Quan Âm hiện tướng phục ma vương” đã tiết lộ một cách sâu sắc nguyên nhân khiến con người mắc bệnh.
Chuyện kể rằng, vua nước Chu Tử vì hoàng hậu bị yêu quái bắt đi suốt ba năm mà ngày đêm u sầu, sinh bệnh. Đúng lúc đó, thầy trò Đường Tăng trên đường đi thỉnh kinh qua nước này, vào kinh đổi văn điệp thông quan. Nhìn thấy bảng vàng tìm thần y, Tôn Ngộ Không quyết định ra tay cứu giúp, và sau đó quả thật đã chữa khỏi bệnh cho nhà vua.
Tình tiết nêu trên thoạt nhìn có vẻ hoàn toàn logic, phù hợp với lẽ thường tình. Nhưng đến khi Quan Âm Bồ Tát xuất hiện để thu phục yêu quái, bà đã hé lộ nguyên nhân thực sự khiến nhà vua phát bệnh. Hóa ra, yêu quái bắt hoàng hậu chính là con Kim Mao Hẩu – vật cưỡi của Quan Âm. Sau khi lén trốn xuống trần gian, nó đã lừa gạt hoàng hậu rằng mình có thể giúp nhà vua giải trừ tai ương.
Sự việc còn bắt nguồn từ một tội lỗi trong quá khứ. Lúc này, gặp lúc Quan Âm Bồ Tát đến thu phục yêu quái. Quan Âm Bồ Tát nói với Tôn Ngộ Không: Yêu quái này là con thú có lông màu vàng kim mà ta ngồi cưỡi, nó tự ý hạ phàm lừa bắt Hoàng hậu, giúp Quốc vương tiêu tai họa. Lúc Quốc vương còn là Thái tử vốn thích săn bắt thú, đã bắn chết một cặp chim non của Khổng tước Đại Minh Vương Bồ Tát. Bệnh mà Quốc vương mắc phải, là tội nghiệp hoàn trả cho việc bắn chết chim non. Hiện nay, tội mắc phải qua ba năm đã trả hết, may mắn được ngươi đến cứu trị khỏi bệnh cho Quốc vương. Ta đặc biệt đến thu phục yêu quái đây.
Căn bệnh ưu tư suốt ba năm của Quốc vương, bề mặt thì thấy là được Tôn Ngộ Không trị khỏi, thực ra căn bản nguyên nhân là tội nghiệt mà Quốc vương bắn chết chim non đã trả xong. Có thể thấy người mắc bệnh không phải là vô duyên vô cớ, đều có quan hệ với nhân duyên của người đó.
Ba sự thật ẩn sau việc hoàng hậu bị yêu quái bắt đi và nhà vua lâm bệnh
“Tây Du Ký” được trình bày dưới hình thức một câu chuyện thần thoại để phù hợp với cách hiểu của con người hiện đại. Nếu nhìn từ góc độ vô thần, phủ nhận thần Phật và thiên lý, phủ nhận nhân quả báo ứng thì sẽ không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong tác phẩm này. Trên thực tế, hồi truyện này đã làm sáng tỏ ba sự thật then chốt:
1. Nhân tâm bất chính mới chiêu mời yêu ma. Nhà vua vì sở thích săn bắn đã sát hại chim non, gieo nghiệp ác từ trước.
2. Căn bệnh của vua bắt nguồn từ nỗi lo lắng cho hoàng hậu: Yêu quái bắt hoàng hậu khiến nhà vua ngày đêm thương nhớ, u sầu sinh bệnh. Đây là điều dễ hiểu trong lẽ thường, nhưng lại khiến con người chỉ nhìn bề ngoài mà không truy xét đến nguyên nhân sâu xa.
3. Sự khỏi bệnh là do nghiệp báo đã trả xong: Bề mặt là Tôn Ngộ Không cứu chữa, nhưng thực chất là do nhà vua đã hoàn tất quá trình hoàn trả nghiệp cũ – việc vua từng bắn chết chim công non – nên bệnh mới khỏi.
Xã hội loài người là cõi mê. Những sự việc phi thường xảy ra đều có biểu hiện hợp với lẽ thường, nên mới có thể mê hoặc lòng người. Vạn sự trên đời đều có nguyên nhân và kết quả. Như câu nói: “Gieo nhân nào gặt quả nấy”, gieo nhân thiện thì sẽ được quả lành, còn gieo nhân ác ắt phải chịu quả dữ.
Văn hóa truyền thống 5.000 năm của Trung Hoa luôn tin tưởng vào Thần Phật và thiên lý, dạy con người sống lương thiện, gieo nhiều thiện nghiệp để tích đức cho tương lai. Ngược lại, văn hóa Đảng Cộng sản lại cổ xúy nói dối, ác độc, đấu tranh, nuôi dưỡng dục vọng và sự ganh đua, từ đó gieo mầm cho nghiệp ác và dẫn đến diệt vong.
Đại dịch không phải vô duyên vô cớ – Mầm bệnh từ đâu mà ra? Ngày nay, nhiều loại virus hoành hành khắp nơi, con người không thể nhìn thấy căn nguyên là do đã bị che mắt bởi quan niệm vô thần. Tác phẩm y học cổ “Danh y tự bệnh luận” từng viết: “Con người mắc bệnh, chịu thiên tai và chết yểu đa phần vì không biết quý trọng bản thân, sân si, tranh danh đoạt lợi, tích độc hại thân…” Câu nói ấy đã chỉ ra nguyên nhân khiến dịch bệnh lây lan.
Cũng như nhà vua nước Chu Tử, sau khi chịu khổ, hoàn trả hết nghiệp, thì bệnh tự khắc sẽ khỏi. Tuy nhiên, đó là với những nghiệp lực thông thường. Nếu phạm phải tội ác lớn và nghiêm trọng hơn, thì quả báo sau đó sẽ vô cùng thảm khốc, khó mà gánh nổi.
Dịch bệnh vốn là sự an bài của thiên thượng. Trong dân gian Trung Hoa xưa vẫn có câu: “Ôn dịch hữu nhãn” – tức là dịch bệnh có mắt, không giáng xuống ngẫu nhiên.
Nguyên nhân căn bản nỗi bất hạnh của con người
Giới tu luyện thường nói, người đã từng làm chuyện không tốt, hoặc là gây thương tổn cho người khác mà tích tụ nghiệp lực cho bản thân mình. Lúc nghiệp lực của một người rất lớn, thì sẽ mang bệnh tật, bất hạnh, khốn khổ, tai nạn, thậm chí là tử vong. Lúc nghiệp lực của một vùng nào đó quá lớn, vùng đất ấy sẽ xuất hiện các thứ như bần cùng, chiến tranh, thiên tai nhân họa, dịch bệnh…
Hồi thứ 87 trong “Tây du ký” – “Quận Phượng Tiên khinh trời bị hạn, Tôn Đại Thánh khuyến thiện làm mưa” viết: Bốn thầy trò Đường Tăng đi đến quận Phượng Tiên, quận này vốn là vùng đất giàu có, nhưng liên tiếp ba năm bị hạn hán, người chết đói đến hai phần ba. Quận hầu lúc ấy treo bảng mời pháp sư cầu mưa để cứu dân, Tôn Ngộ Không yết bảng trợ giúp.
Tôn Ngộ Không đến cửa Tây Thiên, biết được nguyên nhân quận Phượng Tiên không có mưa là sự trừng phạt tội lỗi của thiên thượng: Ba năm trước lúc Ngọc Đế xuất hành, nhìn thấy quận hầu đem đồ cúng thiên thượng vứt xuống cho chó ăn, miệng nói ra lời bẩn thỉu, quận hầu đã tạo tội nghiệp mạo phạm Ngọc Đế. Lúc ấy, vợ con quận hầu chẳng hiền lành, lại dùng lời ác độc để tranh cãi với vợ con, nhất thời giận dữ vô tri, hất đổ bàn thờ. Vì vậy, Ngọc Đế đã lập ba thứ “núi gạo, núi bột, khóa vàng” ở điện Phi Hương, đến lúc nào gà ăn hết núi gạo, chó liếm hết núi bột, đèn đốt cháy được khóa vàng thì quận Phượng Tiên mới có mưa xuống.
Tôn Ngộ Không sau khi quay về hạ giới, nói với quận hầu: Mau hồi tâm hướng thiện, tụng kinh niệm Phật, tôi còn có thể giúp ông. Nếu như không sửa đổi, không lâu nữa Trời sẽ diệt tận, tính mệnh không cách nào giữ được.
Quận hầu thệ nguyện quy y, triệu mời tăng đạo xứ ấy, lập đạo tràng, cảm tạ Trời Đất, tự trách tội mình. Đường Tam Tạng cũng niệm kinh cho ông ta. Nhà lớn hộ nhỏ khắp trong ngoài thành không kể nam nữ thảy đều đốt hương niệm Phật. Từ lúc đó, mọi người lòng tràn đầy thiện niệm. Trong chớp mắt, gạo bột đều hết, khóa vàng cũng đứt, Ngọc Đế truyền chỉ giáng mưa xuống. Bách tính quận Phượng Tiên như tẩy sạch nhân tâm, một lòng hướng thiện, kính Trời tin Phật.
Quận hầu Trong lúc cúng tế lại đấu khí với vợ con, thái độ vô lễ, đến nỗi khiến lê dân gặp nạn. Bản sự của Tôn Ngộ Không lớn như thế cũng không có cách nào hóa giải, còn phải đợi quận hầu thành tâm niệm Phật mới giải trừ được tai nạn.
Phương thuốc tránh dịch: tích đức hành thiện
Thực ra, văn hóa truyền thống cũng chỉ ra những cách tránh dịch hiệu quả, đó là tích đức hành thiện. Trong lịch sử các triều đại, có nhiều câu chuyện nhấn mạnh tầm quan trọng của làm việc thiện và những phúc báo đi kèm. Chẳng hạn, trong “Tùng Phong thuyết dịch” của Lưu Khuê thời Thanh có chép một câu chuyện:
Ngày nọ, trong thành xuất hiện một trận đại dịch. Một cụ ông tóc bạc đã khuyên một nhà phú hộ mua thuốc phát cho người nghèo. Kết quả, không chỉ người bệnh được chữa khỏi, mà cả gia đình phú hộ cũng thoát khỏi dịch bệnh. Tương truyền, có người nhìn thấy hai dịch quỷ đi ngang qua nhà phú hộ, nhìn nhau rồi nói: “Người này âm đức vô lượng, có thần thiện bảo hộ, chúng ta nào dám xâm phạm?” Về việc này, Lưu Khuê nhận xét: ‘Âm đức vô lượng, thật sự là phương thuốc tốt nhất để trừ dịch bệnh. Người đời nên ghi nhớ trong lòng.’
Bệnh tật là do con người gieo nghiệp xấu mà sinh ra – là một dạng tai họa. Nhưng không phải là không có lối thoát. Chỉ cần hiểu rõ chân tướng, tìm ra căn nguyên, quay về với Thần Phật, phục hưng văn hóa truyền thống, làm người chân thiện, nâng cao cảnh giới tư tưởng thì không chỉ sức khỏe được cải thiện, mà gia đình cũng sẽ hạnh phúc, phúc báo ngày càng tăng.
Theo Secret China
Bình Nhi biên dịch