Vụ cháy kinh hoàng ở Quảng Châu và những bí ẩn thoát nạn
Vào ngày 20 tháng 4 năm 1845 (năm Đạo Quang thứ 25 của triều đại nhà Thanh), một vở kịch đang được trình diễn tại Cửu Diệu Phường, Quảng Châu. Một sân khấu và lều bạt đã được dựng lên trước văn phòng của Ủy viên Giáo dục. Người dân địa phương, già trẻ lớn bé, thích thú xem kịch; nam nữ ngồi quây quần bên nhau.
"Những tên lưu manh trong thành phố cũng thường xuyên lui tới nơi này. Chúng hoặc liếc mắt nhìn trộm đủ loại phụ nữ rồi buông lời bình phẩm thô tục để mua vui; hoặc lợi dụng lúc người khác sơ ý để trộm cắp trâm cài, vòng tay, trang sức. Quan lại thoái hóa thì nhận hối lộ, bọn trộm cướp bị bắt rồi lại được thả, hành vi trộm cắp diễn ra liên tục mà không thể ngăn chặn."
Bên trong rạp hát náo nhiệt ồn ào, người ta cười đùa, la hét, mắng mỏ, thoải mái tán gẫu, không ai ngờ rằng một tai họa đang âm thầm ập đến. Ngọn lửa dùng để đun nước trong rạp vô ý rơi ra ngoài, bén vào tấm rèm vải bên cạnh. Tia lửa nhỏ trong chốc lát lan rộng, bùng lên thành một trận hỏa hoạn dữ dội.
Kết quả thật kinh hoàng, hơn 1.400 người đã thiệt mạng trong biển lửa. Khi ngọn lửa tắt hẳn, chỉ còn lại những thi thể chất đống, biến toàn bộ Cửu Diệu Phường thành địa ngục trần gian. Một số bị cháy đen, số khác bị vỡ nát, khiến người thân không thể nhận ra nhau. Các quan chức đã thu gom hài cốt bị cháy đen và chôn cất chung. Tuy nhiên, ngay cả trong đám cháy tàn khốc này, nhiều người vẫn sống sót một cách kỳ lạ.
Giấc Mơ Của Người Đánh Trống Trong Gánh Hát
Một ngày trước vụ cháy, Người đánh trống trong gánh hát có nhiệm vụ trông coi hòm đạo cụ, đang trực đêm bên trong. Đột nhiên, trong trạng thái mơ màng, anh nhìn thấy vài người đàn ông râu đỏ, mặt đỏ, dẫn đầu một nhóm người tóc tai bù xù, chân tay gãy. Người đánh trống hét lên và cảnh tượng này biến mất. Anh ta giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ. Những hình ảnh lặp đi lặp lại suốt đêm khiến anh không thể nghỉ ngơi được.
Anh biết giấc mơ là điềm xấu, báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra. Lúc bình minh, anh báo cho chủ gánh hát biết và xin dời lịch biểu diễn, nhưng ông chủ không đồng ý. Khi đoàn đang tập luyện, người đánh trống vừa gõ một tiếng, thì mặt trống lớn đột nhiên rung lên rồi nứt toác. Anh ta cảm thấy toàn thân nóng bừng, như đang ngồi trong nồi hấp, mồ hôi túa ra như tắm.
Một nghệ sĩ đóng vai quan viên kể rằng, anh ta đứng trên sân khấu nhìn xuống, thấy khán giả dưới kia mặt mày đều ám khói đen sạm, nét mặt hoảng loạn. Người đánh trống và nghệ sĩ ấy đều lấy lý do ốm để rời đi, trở thành những người may mắn thoát khỏi thảm họa hỏa hoạn.
Con Trai Duy Nhất Của Gia Đình Trung Hậu Được Thần Linh Ban Phước
Ở ngoại ô phía Tây có một gia đình họ Vương khá giả, từ lâu nổi tiếng với đức tính trung hậu và rộng lượng. Gia đình họ Vương chỉ có một người con trai duy nhất, và anh ta đã kết hôn. Hôm đó, con trai họ báo với bố mẹ rằng sẽ vào thành phố xem hát. Bố mẹ chồng họ Vương dặn dò con dâu chải tóc cho anh ấy. Người con dâu đã tết cho anh bốn bím tóc.
Khi người con trai vừa ra tới cửa, anh tình cờ gặp một người bạn đang trên đường đến thị trấn Phật Sơn để mua đồ. Ban đầu anh không muốn đi, nhưng bị bạn kéo đi. Vì vậy, sau khi hỏa hoạn xảy ra, anh đã ở thị trấn Phật Sơn và chưa vào thành phố.
Ông bà Vương vì không biết sự tình này nên cho rằng con trai họ cũng đã chết cháy. Tất cả các thi thể đều bị cháy đen và không thể nhận dạng. Chỉ thấy một người trông giống con trai mình, gia đình họ Vương đã rơi nước mắt nhận thi thể và tổ chức lễ tang tại nhà. Nhưng cô con dâu nhà đó suốt đến khi thi thể được an táng, vẫn không hề khóc. Bố mẹ chồng họ Vương quát mắng con dâu, nói rằng lòng cô ta quá lạnh lùng, hoàn toàn không có tình nghĩa vợ chồng. Con dâu chỉ âm thầm chịu đựng, không hề phản kháng.
Chẳng bao lâu sau, người con trai của gia đình họ Vương trở về nhà. Bố mẹ anh ngạc nhiên tới không thốt nên lời, còn cô con dâu thì mỉm cười nói: "Con biết chồng con không sao nên không khóc." Bố mẹ chồng hỏi sao cô biết. Cô con dâu giải thích rằng tóc chồng cô được tết bốn lọn, nhưng thân thể được nhận chỉ có ba lọn nên cô không dám than khóc. Sau đó, mọi người đều nói rằng chính vì ông bà nhà họ Vương luôn đối xử trung hậu với người khác, gia phong đức hạnh, nên con trai họ mới tránh được tai họa lớn ấy.
Con Gái Của Người Góa Phụ Trung Trinh May Mắn Thoát Nạn
Càng kỳ lạ hơn nữa, ở phố Trường Đường, Phiên Ngu, có một người góa phụ sống cùng cô con gái sáu tuổi. Kể từ khi chồng qua đời, cô ấy giữ vững lòng trung trinh, dù cuộc sống khổ cực, nhưng cũng không có ý định tái giá.
Ngày hôm đó, con gái cô theo dì đi xem hát, không ngờ gặp phải một trận hỏa hoạn lớn. Dì cô ấy bị thiêu sống ngay tại chỗ. Người góa phụ nghĩ rằng, con gái mình cũng sẽ không thoát khỏi tai họa này. Vì vậy, cô ấy cầm một chiếc hộp nhỏ, chuẩn bị đi thu dọn thi thể con gái, nhưng dù tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm thấy.
Đột nhiên, mọi người nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ dưới đống xác, họ cùng nhau dọn dẹp thi thể phía trên, và phát hiện ra cô bé còn sống, chỉ bị cháy một nửa búi tóc, không có gì nghiêm trọng. Người góa phụ ôm con gái vào lòng, xúc động khóc nức nở.
Nạn Nhân Bị Giẫm Đạp Vì Lệnh Đóng Cổng Thành
Vào ngày xảy ra hỏa hoạn, có rất nhiều người đang tổ chức cờ bạc. Những quan chức tham nhũng muốn trục lợi, cố tình bao che cho họ. Họ không hề biết rằng, cấp trên đang lên kế hoạch bắt giữ trùm cờ bạc ngày hôm đó. Kế hoạch được giữ bí mật, và các quan chức địa phương cũng không hề hay biết. Để ngăn chặn bọn cờ bạc trốn thoát, nhân lúc họ đang đánh bạc, (cấp trên) đã lén lút đóng cổng Đông.
Kết quả, sau khi xảy ra hỏa hoạn, mọi người hoảng loạn bỏ chạy, xảy ra tình trạng chen lấn, giẫm đạp lên nhau, dẫn đến hơn ba trăm người thiệt mạng ngay tại cổng.
Hỏa hoạn đã khiến hơn nghìn người thiệt mạng, và cũng có hơn một nghìn người sau khi xảy ra hỏa hoạn, đã xông vào cổng phụ của cơ quan văn phòng, vượt qua tường bao quanh khu vực thi cử để chạy thoát. Người ta nói rằng những người này có lẽ không phải chịu số phận bi thảm, nên đã thoát khỏi đám cháy.
Theo Soundofhope
Bình Nhi dịch