Lý Bạch uống rượu làm thơ, người xưa tửu lượng sao tốt vậy?

Người xưa và người nay ai tửu lượng tốt hơn? Tin rằng không ít người sẽ nói người xưa uống được nhiều hơn. Vì sao? Bạn xem Lý Bạch này, "đấu rượu thơ trăm bài", Võ Tòng say rượu đánh hổ. Trong ấn tượng của chúng ta, người xưa uống rượu toàn tính bằng cân, bằng bát, thường là mười cân rượu, cho dù dùng chén, cũng là "phải uống một hơi ba trăm chén".
Vậy dựa theo ấn tượng về việc uống rượu của người xưa, tự nhiên có thể đưa ra kết luận, tửu lượng người hiện đại kém xa người xưa, ví dụ như trong cuộc sống, người uống được một cân rượu trắng đã có thể coi là cao thủ.
Lý Bạch đấu rượu thơ trăm bài, đấu này quy đổi ra có dung tích khoảng 6000 ml, ước chừng mười hai chai rượu trắng loại một cân. Nhìn như vậy thì đúng là người xưa uống rượu giỏi hơn người hiện đại.
Tại sao người Trung Quốc lại yêu thích rượu đến vậy?
Nói đến chuyện uống rượu, tại sao hàng ngàn năm qua, người Trung Quốc lại yêu thích rượu đến thế? Có câu nói "Rượu là tinh hoa của ngũ cốc, càng uống càng trẻ". Thực ra trong mắt tổ tiên chúng ta, rượu không chỉ là tinh hoa của ngũ cốc, mà còn là tinh hoa của nhật nguyệt thiên địa.
Bởi vì rượu vừa cương vừa nhu, hàm chứa đạo âm dương. Nhìn bề ngoài nó giống như nước, nhưng chỉ cần uống vào, lại mãnh liệt như lửa. Cho nên người xưa nói "Rượu là thứ mang hình dáng của nước, nhưng lại có tính cách của lửa". Người ta thường nói nước với lửa không dung hòa được, nhưng người xưa lại dung hòa được nước và lửa trong rượu.
Đồng thời nó cũng có thể khiến người uống nó đạt được sự dung hòa. Ví dụ như khi tâm trạng buồn bã, uống rượu có thể khiến người ta nhanh chóng phấn chấn tinh thần, mà khi bạn đặc biệt hưng phấn, chỉ cần uống say một trận, rượu lại có thể khiến bạn tiều tụy uể oải.
Cho nên, lý do người xưa không thể rời xa rượu, chính là bởi vì nó phù hợp với đạo trung dung, coi trọng sự cân bằng âm dương để đạt đến sự hài hòa.
Rượu thời xưa và rượu hiện đại khác nhau ở đâu?
Rượu của người xưa và rượu của chúng ta ngày nay có sự khác biệt rất lớn, bởi vì kỹ thuật ủ rượu khác nhau, cho nên độ rượu tạo ra cũng khác nhau một trời một vực.
Ví dụ như thời đại của Võ Tòng trong Thủy Hử là thời Tống, lúc bấy giờ kỹ thuật ủ rượu chưa nắm vững được phương pháp chưng cất, chủ yếu là dùng các loại ngũ cốc, lương thực lên men tự nhiên mà thành, phần rượu và bã rượu lẫn lộn với nhau. Loại rượu này độ rượu rất thấp, hơn nữa còn đục, cho nên mới có câu "Một bình rượu đục vui gặp nhau". Trong Thủy Hử truyện có cảnh như vậy, nói là khách đến quán rượu, sau đó gọi tiểu nhị mang ra một bình rượu. Tại sao lại phải lọc? Chính là bởi vì rượu thời đó đều rất đục.
Nếu lưới lọc dày đặc, rượu lọc ra sẽ trong hơn, gọi là rượu thanh. Đây cũng là nguồn gốc của rượu sake Nhật Bản. Nhưng mà thời đó, thông thường trong nhà người dân hoặc quán rượu ngoài phố, đều dùng lưới lọc thưa, như vậy có thể giữ lại được nhiều rượu hơn, không bị lãng phí. Rượu lọc ra vẫn còn khá đục, cho nên gọi là rượu đục.
Thực ra thời nay chúng ta cũng có rượu đục, chính là rượu nếp ngọt mà nhiều người thích uống, dùng gạo nếp hấp chín thêm men rượu, đợi khoảng 3-5 ngày sau sẽ thành rượu nếp vừa thơm vừa ngọt, uống trực tiếp cũng được, dùng để pha với trứng gà hoặc nấu ăn cũng rất ngon.
Tửu lượng người xưa và người nay không khác biệt nhiều
Rượu do người xưa ủ thường chỉ có nồng độ khoảng 3 đến 5 độ. Nếu muốn uống cho thỏa thích thì phải tính bằng cân, hoặc dùng bát lớn. Còn rượu hiện đại của chúng ta sau khi được chưng cất, tinh chế thì thường có nồng độ khoảng 50 độ. Có thể bạn chỉ cần uống một chén nhỏ là đã tương đương với một bát lớn của Võ Tòng rồi.
Vì vậy, nói về tửu lượng, thực ra người xưa và chúng ta không có nhiều khác biệt, chỉ là rượu khác nhau mà thôi.
Theo Secretchina
Minh Nguyệt